ISEKAI RYOURIDOU - Chương 0 : Mở đầu

Credit: MỘT MÌNH THÔI

Chương 0 : Mở đầu

Khi tôi đến đây, tôi đã ở trong một khu rừng xa lạ, tôi đã nằm gục xuống trong  khu rừng lạ hoắc này.

“Eh...?”

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh trong khi còn ngái ngủ.

Một khu rừng à.

Ở giữa khu rừng chăn.

Không, trong nơi đầu tiên này ‘khu rừng mà tôi từng biết’ nơi này không tồn tại, với tôi, người được sinh ra và lớn lên ở trong trung tâm thành phố.

Trước đây, Nhật Bản không được cho là có một khu rừng mưa dày đặt giống như khu rừng Amazon như thế này cả.

Một cái cây lớn lượn cong với hình dạng kì cục.

Lá cây dương xỉ lớn.

Những bông hoa nhìn như có độc vậy.

Tiếng kêu của những con chim mà tôi chưa bao giờ biết.

Những cành lá dày xếp đè lên nhau ở trên cao, nhiều màu sắc trên bầu trời không nhìn thấy được.

(Nơi quái quỷ gì thế này?)

Trong khi được chôn vùi ở giữa cây cỏ xanh ngắt, tôi nghĩ ngợi về bản thân mình một chút.

Quần áo màu trắng, tạp dề màu trắng, đôi giày màu trắng, thậm chí trang phục cũng màu trắng.

ở trên ngực có đeo logo đen là ‘Tsurumi-ya’.

Một mảnh khăn trắng quấn trên đầu, quần áo thì trông có vẻ bình thường -(trans :hãy tưởng tượng như hachimaki đầu bếp ở Nhật Bản ấy, thường là biểu hiện cho sự cần cù, kiên trì... đại loại vậy.)-

Tại sao tôi trông giống như thế này, nằm ở một nơi như thế này.

Tôi ngồi chéo chân và cố gắng nhớ lại những thứ trước đó, khi mà tôi mất đi ý thức.

Rồi... khi tôi cố gắng xê dịch cơ thể mình, có một thứ gì đó chạm vào tay tôi.

Cứng và mịn màng, một thứ gì đó giống như đồ được gia công vậy.

Khi tôi kéo vật đó đang bị chôn vùi trong bãi cỏ quá mức... Một thứ gì đó bao bọc trong một vỏ trắng, một trong những con dao Santoku ( trans: nói chung là dao làm bếp có xuất xứ từ Nhật Bản. Lưỡi của nó thường dài từ 13 đến 20 cm,  có cạnh phẳng và hình lưỡi cừu có đường cong ở góc 60 độ ở mũi dao.) 

Tay cầm bằng gỗ vẫn còn sử dụng được. (Well used, ebony handle)

 Chiều dài khoảng 21cm.

Tôi không cần phải rút nó ra khỏi vỏ được bọc bằng gỗ trắng để biết nó. Bởi đây là thứ mà cha tôi quý nó hơn cả cuộc sống của mình, cửa hàng dao kéo Kyoto ‘Sakaki-ya’. Santoku là con dao tuyệt tác.

Và vào thời điểm tôi nhìn thấy nó. Tôi đã nhớ lại được mọi thứ.

Tôi tên là Sturumi Asuta.

Một người 17 tuổi đang học năm 2 của mình tại một trường Trung học công lập. Chiều cao 170cm, cân nặng 58kg và không thừa cân.

Sinh ra ở Chiba, Kanto thuộc Stugaru (Stugaru là tên của một thành phố ở Aomori.)

Nhà tôi là một quán ăn công cộng được gọi là Tsurumi-ya. Nó đã phát đạt ở một thời điểm nào đó. Không, thật sự nó đã phát đạt. Một tháng trước, là khi những kẻ đó đến đây.

Vì một lí do nào đó, mọi cửa hàng bên cạnh chúng tôi đều được xây dựng lại như một công viên giải trí, và chủ tòa nhà mới nói “tôi muốn các người bán đất lại cho tôi.”

Được cho là “vì tôi muốn làm bãi đỗ xe.”

Mặc dù với lí do  “tôi muốn mở một khu ăn uống trong công viên, và nếu là một bữa ăn bình dân mà bên cạnh nó thì tất nhiên khách hàng sẽ giảm sút đi đáng kể.”

vì đó là yêu cầu xuất phát từ một bên, tất nhiên là chúng tôi lịch sự từ chối. Nhưng phía bên kia là kẻ không tốt lành tí nào .

Rõ ràng kẻ sở hữu tòa nhà mới này là một người đàn ông đáng khinh. Ông chiếm đoạt các tòa nhà khác từ chủ sở hữu trước đó thông qua các biện pháp độc ác .

Đó là lí do tại sao, sau khi tu sửa tòa nhà bắt đầu, họ cũng tiến hành sự quấy rối của mình...

Với chữ viết “dẹp chỗ này đi”,cùng với những bức tranh vẽ trên cánh cửa của cửa hàng, phá rối của hàng bằng điện thoại một cách điên cuồng, ném xác mèo, vân vân... , như là một quấy rối không có gì đổi mới cả.

Khác một chút là họ lại đưa ra một vụ scandal để phê bình cửa hàng của chúng tôi tại một trang wed mạng xã hội phổ biến rằng “Cửa hàng đó dường như đưa ra những món ăn bị ngộ rất nhiều lần.”

Tất nhiên là tất cả những khách hàng trung thành của chúng tôi đã không tin tưởng vào chuyện đó chút nào cả và vẫn luôn luôn đến quán ăn như thường lệ.

Tuy nhiên, số lượng khách hàng như sinh viên đại học vừa ra từ trường đại học đã giảm đáng kể so với trước đây và điều đó cho thấy rõ về số lượng bán hàng đã giảm sút đi.

Internet có ảnh hưởng lớn, tôi đã hối hận một cách cay đắng.

Nhưng cha tôi đã cười.

“Nếu họ tin vào một lời nói dối rằng thức ăn của tôi không nuốt được, thì họ thật sự  sống một cuộc sống đáng thất vọng.” Cha nói.

Và ngay bây giờ, tiếng cười đã dừng lại.

Từ nhận thức của tôi, một vài giờ trước đó.

Cha tôi đã đi ra ngoài để mua nguyên liệu. Khi đó một chiếc xe tải nhỏ đâm thẳng vào ông và ông được đưa đến phòng cấp cứu.

Sau khi tôi nhận được tin khẩn cấp ấy, tôi vội vã đến bệnh viện trong khi trên người vẫn mặc trang phục nấu bếp.

Trên giường, cha tôi vẫn mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù ông đang cười, nhưng hai chân ông đều đã gãy.

Có băng gạc trên tay và đầu, máu có ở khắp mọi nơi trên băng.

Dù thế nào đi chăng nữa, chiếc xe tải dường như đã chạy với tốc độ lên đến 80km/h, ông ấy đã bị thương nặng ở trán.

Bác sĩ đã nói rằng “thật là kì diệu khi cha cậu vẫn còn sống” với khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Chiếc xe tải dường như đã chạy thoát được.

Có nhiều nhân chứng cho rằng, chiếc xe tải đó không hề có giấy phép, tên tài xế thì đội cái mũ đan len và mang kính râm.

Đó thật sự là một kế hoạch đã dược dự tính từ trước.

Nhưng cha tôi vẫn mỉm cười.

Nếu họ muốn ngăn chặn cha tôi lại thì họ nên cần một chiếc xe tải lớn hơn như thế.

Sau đó cha tôi hỏi bác sĩ.

“Vậy khi nào tôi mới được xuất viện?”

“Không, chưa đến lúc phải xuất viện, sau khi khám nghiệm sóng não bộ và sau đó phẫu thuật hai chân cho ông.”

“Yeah, vậy thì khi nào tôi mới được xuất viện?”

“Hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa rõ, khối xương bị gãy khá là phức tạp, chúng tôi không biết phải mất bao nhiêu thời gian để phục hồi nó...?”

“Haa, vậy thì tôi sẽ để vấn đề này lại cho bác sĩ, tôi còn phải chăm lo cho cửa hàng của tôi. Tôi sẽ không quan tâm lắm nếu tôi sử dụng xe lăn cả, vì vậy xin hãy nhanh chóng với việc xuất viện. Nếu tôi bỏ cửa hàng với sự bất lực này, cửa hàng của tôi sẽ không lấy lại được nữa.”

Dĩ nhiên kẻ khờ khạo vẫn là tôi.

Đúng vậy, nếu đó là ông, cho dù có phải dùng xe lăn hoặc chống nạn thì ông vẫn sẽ sử dụng con dao cho đến lúc ông lìa đời.

Khi tôi nghĩ vậy, tôi vẫn có thể cười.

Nhưng rồi... có một cuộc gọi từ Rena, người bạn thời thơ ấu của tôi.

“Cửa hàng, Tsurumi-ya đang cháy.”

Khi nghe tôi nói, nụ cười của ông tắt ngắm.

“Asuta! Con dao! Đó là thứ duy nhất con không được để nó bị thiêu rụi!”

Tôi ngay lập tức chạy ra khỏi bệnh viện, tuyệt vọng quay trở lại cửa hàng.

Cha tôi quý con dao Santa này hơn cả nhiều hơn cả mạng sống của ông.

Bất kể ở nơi nào, thức ăn hay là công cụ gì đi nữa, một người nấu ăn cũng thực sự có thể làm hài lòng được khách hàng. Nhưng cha tôi lại nói quá lên rằng “Nhưng chỉ riêng anh chàng này, dù ra sao tôi cũng không buông ra”, kiệt tác mà người tiền nhiệm “Sakaki-ya” rèn luyện tạo nên.

Chỉ riêng cái đó... là ngăn cấm.

Không có vấn đề gì quấy rối, chạy bằng xe tải, ngay cả khi hai chân mất đi, ngay cả cửa hàng bị đốt cháy, tâm trí của ông không bao giờ phai nhòa đi... Nhưng nếu con dao Santoku của Sakaki-ya bị đốt cháy thì tâm trí của ông sẽ hoàn toàn bị dẫm nát.

Vì thế, tôi cố chạy trong tuyệt vọng.

Ở phía trước cửa hàng, có cả chục người đang xem, các nhân viên cứu hỏa đã bắt đầu chữa cháy cho cửa hàng.

Tuy nhiên, “Tsurumi-ya” vẫn còn ở trong ngọn lửa đó, khói đen đang bốc lên trên bầu trời tháng Sáu.

Cho dù có  phun nước nhiều đi nữa thì ngọn lửa vẫn không bị dập tắt.

Ngọn lửa vẫn cứ cháy mãnh liệt.

Giống như cơn ác mộng không có hồi kết.

“Asuta-chan...”

Rena đứng lặng đó nhìn tôi với gương mặt sắp òa khóc đến nơi.

Tôi nắm lấy vai cô ấy rồi trả lời bằng một cái gật đầu... Và rồi tôi lao vào bên trong ngọn lửa.    

[Tiếng Việt]ISEKAI RYOURIDOU
favorite 9 / 10

you are viewing ISEKAI RYOURIDOU - chapter 0 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 0 - Chương 0 : Mở đầu - ISEKAI RYOURIDOU - read ISEKAI RYOURIDOU online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite