ISEKAI RYOURIDOU - Chương 01 : Khu rừng không tên và vùng đất xa lạ

Credit: MỘT MÌNH THÔI

Trans : Chỉ có một mình thôi mà mấy sư đệ cứ thích bom này thuốc nọ. Cho các sư đệ thì sao này ta bệnh thì bom đâu ta ném thuốc đâu ta ngậm để sống chứ.

Thôi cứ bình tĩnh đi. Ta quăng cho một quả B-52 này. 

Đừng có ý kiến ý cò gì nữa nhé. Bye các sư đệ. :3

________________________________________________

Vì vậy, tình hình hiện giờ là.

Tôi, người đã rời bỏ Rena và lính cứu hỏa, lao vào ngọn lửa đang cháy rực lên. Bằng cách nào đó bản thân tôi đã ở trong một khu rừng kì lạ.

Tôi bằng mọi cách buộc phải lao vào biển lửa, thậm chí tôi cũng có thể vào nhà bếp và tóm lấy con dao Santoku trong tay.

Ngay tại thời điểm đó, cửa hàng đã phát ra một âm thanh kinh khủng và đổ sập xuống. Tôi, trong khi bị bao quanh bởi ngọn lửa và làn khói mù mịt và kết quả là  bị đè bẹp cùng với con dao Santoku.

Song, Cơ thể tôi không có lấy một vết bỏng nào cả.

Và trong tay tôi, con dao Santoku cũng có cùng hoàn cảnh với tôi.

“Rốt cuộc thì đây có phải là nơi mà người khác gọi là thế giới bên kia không nhỉ?”

 Khi tôi cố véo má mình, đương nhiên nó đau thật.

Tất nhiên là thế rồi. Bất cứ nơi nào hoặc bất cứ điều gì. Rõ rằng đây không phải là  mơ hay do tôi ảo tưởng cả.

Mùi hương ảm đạm của cây cỏ.

Cơn gió mang hơi ẩm ướt.

Tôi cảm thấy mồ hôi đang chảy trên má của mình.

Kết cấu mịn màng của shirosaya. (trans: bao kiếm hay còn gọi là vỏ của con dao.)

Đây không phải là một giấc mơ hay ảo tưởng gì cả.

“Như một phần của sự thật tôi đã chết.”

Trong khi không có ai la hét, một lần nữa tôi lại nằm dài trên mặt đất.

Tôi không thể tự tiện chết được. Bởi vì không có cách nào tôi vẫn có thể sống được sao khi tự mình nhảy vào trong biển lửa như vậy cả.

Nhưng,... tôi không thể phủ nhận điều đó.

Tôi đã làm một điều cực kì thái quá bởi vì tôi không muốn thấy mặt cha tôi thất vọng được.

Tuy vậy, đầu tiên thì không bảo vệ được con dao Santoku, còn tôi thì chết, điều này thật sự đáng thất vọng.

10 năm trước, mẹ tôi đã mất trong cơn bạo bệnh.

Giờ thì mất cửa hàng.

Thậm chí mất luôn đứa con trai.

Nếu ngay cả con dao Santoku này cũng mất đi,... thật sự, liệu ông có còn muốn sống trong hoàn cảnh này không?

Trong khi xiết chặt lấy con dao Santoku, tôi nghiến chặt răng. Nếu tôi không làm điều đó thì tôi có thể cũng khóc mất.

Rena, cô ấy cũng khóc.

Khuôn mặt cô gái thời thơ ấu đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Vào những đêm thứ bảy bận rộn, cô ấy luôn đến giúp đỡ như một nhân viên bán thời gian khi rảnh rỗi.

Cô cũng không có phàn nàn gì khi giúp tôi nếm thử món ăn.

Ngay khi cả ở trường , tôi cũng luôn gay rắc rối cho cô ấy nữa là.

Tôi giờ không thể gặp lại Rena và cha nữa,... Ngay cả cửa hàng ‘Tsurumi-ya” cũng bị phóng hỏa.

“Lí do để mà mình tiếp tục sống là gì cơ chứ?”

Khi tôi vẫn còn miên mang trong suy nghĩ, thì...

Bụi cây ở bên cạnh tôi phát ra tiếng rào rạt.

Sau đó, âm thanh ‘Burururu’ phát ra... Tôi đã không chú ý tới nó. Đó là tiếng gầm của một con đã thú.

Trong khi đang nằm, tôi từ từ quay đầu của mình.

Tôi mơ hồ trông thấy đôi mắt đỏ rực cháy.

“Gì nữa đây... ma hay ác quỷ nào xuất hiện ở đây vậy?”

Tôi cứ nghĩ nơi này là một thiên đường nhiệt đới ấy, nếu tôi tự hỏi nơi này là Địa ngục thay vì Thiên đường thì sao.

Khi vẫn còn nghĩ về điều đó, ánh mắt đỏ tỏa sáng kèm với sự thù địch.

“Làm ơn hãy cho tôi nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi không nhớ rằng mình đã làm điều gì độc ác khi còn sống đâu?”

Để không bị kích động về thứ đó nhiều hơn nữa, tôi chậm rãi tỉnh dậy.

Thứ đó không to lắm, nó còn thấp hơn cả con người nữa mà.

Nhưng cái thứ áp lực tỏa ra từ bên kia thật sự không hề bình thường chút nào.

Giống như có cái mùi hoang dã trôi nổi trong gió vậy.

Tôi nâng đầu gối của mình và chuẩn bị tư thế để chính bản thân tôi có thể sẽ chạy đi bất cứ lúc nào.

Rồi... Cái đó đột ngột xuất hiện.

“Uwa.......”

Một con lợn rừng kìa.

Hay là con gì đó tương tự, lẽ thế.

Cái thứ trông như một con số 90kg khổng lồ, giống như một con lợn rừng bốn chân vậy. (trans: ơ thế lợn rừng mấy chân?)

Bộ lông màu nâu đen cứng như thép, ở đỉnh đầu của nó có cái sừng nhọn giống hệt như Mohawk.

Chân tay của con lợn rừng khá ngắn cộng với bắp đùi săn chắc.

Đôi mắt nhỏ gắn trên khuôn mặt. (Small eyes attached to the side of the face.)

Cơ thể thì nặng nề và đồ sộ.

Càng nhìn tôi càng thấy nó giống như một con heo rừng thứ thiệt.

Nhưng, nó không giống như một con heo rừng chút nào cả. (trans: ơ thế thì giống hay không giống?!)

Ừm là vì...

Với hai chiếc sừng trên trán và có thêm hai cái ngà ở hàm dưới nữa.

“Uwaaaaa....”

Sau khi nó liếc nhìn tôi và đạp chân sau vào nền đất, tôi chạy như một con thỏ sợ hãi.

Với con gấu rừng thì tôi biết nó chỉ có thể chạy tới 40 km. Tôi tự hỏi liệu con lợn này cũng giống như vậy không?

Heo rừng mà tôi biết thì chỉ ăn tạp và không đụng vào thức ăn sống. Tôi tự hỏi con lợn này cũng giống như thế.

Trong khi đang nghĩ, tôi chạy một cách tuyệt vọng.

default.jpg

 Mặc dù tôi đã chạy hết sức lúc tôi còn sống, tại sao tôi lại vẫn phải ‘ba chân bốn cẳng’ trong thế giới này vậy hả?

Tôi chạy, vẫn cứ chạy và chạy như điên cuồng... rồi cuối cùng thì tôi rơi.

“Owaaaa.”

Tôi không tưởng tượng được rằng dây leo này đã được dấu trong cỏ như vầy, tôi có cảm giác như đầu mình là thứ đầu tiên chạm đất.

Tôi nắm lấy con dao Santoku bằng tay phải của tôi và để cho tay trái của tôi tự do.

Nếu được thì chỉ với bàn tay tôi, tôi có thể lập tức đứng dậy, với đà này tôi vẫn có thể tiếp tục chạy.

Tôi suy tính một chút trước khi chống tay xuống đất.

Sau đó.

Mặt đất không còn ở đó nữa.

Tôi đã rơi xuống vực sâu.

Thế giới đang xoay vòng ở xung quanh. (the world circulating around)

Khi tôi rơi vực sâu, đầu tôi va mạnh vào chỗ đó.

“Đau thật... Cái quái gì thế này!”

Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bất kể tôi nghĩ gì đi nữa thì đây là một cái bẫy pitfall. Loại tốt nhất.

Khi tôi nhìn chằm chằm từ trên đầu cho đến dưới cùng của cái bẫy, nó cao khoảng 3 mét so với bề mặt.

Vả lại về quy mô thì giới hạn của nó là một sải tay.

“Haizz... kiểu đùa này lố quá rồi đấy.”

May mắn thay là do đất ở phía bên trong này là đất đen mềm, đầu và lưng tôi không đau lắm. Con dao Santoku cũng không hư hại gì cả. Nhưng bộ quần áo nấu ăn của tôi rất là bẩn.

“Mình chả biết chuyện này là sao, nhưng nếu còn tiếp tục thì cơ thể của mình sẽ không thể chịu nổi nữa.”

Khi tôi cố gắng đứng dậy, một cơn đau đớn chạy qua mắt cá chân phải tôi.

Không chỉ bị thương ở phần đầu và lưng mà tôi còn bị bong gân mắt cá chân ở đâu đó.

Với bàn tay bám vào tường, tôi cố gắng đứng dậy.

Nhưng sức nặng đề xuống bàn chân tôi, cơn đau đến ngay lặp tức.

“Oi...oi, đừng đùa với tôi chứ.”

Tôi đưa con dao Santoku bẩn vào túi áo trên ngực và nhìn chằm chằm vào bên trên.

Khu rừng đã trở nên tối hơn.

Ánh nắng rực rỡ chiếu qua từng chiếc lá, nhưng có vẻ mờ nhạt hơn so với thời gian trước đây.

Ban  đêm hầu như đang đến gần.

“Oii! Có ai ở đó không?”

Giọng tôi vang lên một cách vô nghĩa. Không có một vị cứu tinh hay thậm chí là con lợn rừng ban nãy cũng không xuất hiện.

Với cái chân như thế này, tôi không thể leo lên bức tường cứ bị sập xuống mỗi khi chạm vào một chút.

Tôi nản chí hạ thấp vai và trở lại bình thường. 

“Ở cả đêm với một nơi như thế này thì thật...”

Bị quăng vào giữa khu rừng rậm dày đặt này, bị rượt đuổi bởi con quái vật mà mình không biết và rơi xuống một cái pitfall hơn nữa là còn bị bong gân mắt cá chân như là một phần thưởng như thế.

Điều đó thật sự rất xui xẻo.

Nó quá xui xẻo để tôi có thể bắt đầu mìm cười.

“Không, tôi sẽ không cười.”

Bởi lẽ tôi không thể khóc được vì thế tôi đã cố gắng tức giận.

“Chết tiệt! Tao không biết mày là thần thánh hay là quỷ gì đi nữa, mày muốn gì ở tao hả? Cuộc sống của tao... liệu tao sống là sai lầm sao? Ngay cả khi cuộc sống của tao có sai đi chăng nữa và tao có thể chắc chắn với nói những kẻ khác rằng điều này thật sự không công bằng, tao đã nhớ là bản thân tao không làm chuyện gì để xứng đáng với cái hình phạt mà mày xem nó như trò chơi ấy! Nếu mày muốn được khiếu nại thì tốt nhất nên đá tao xuống địa ngục thì tốt hơn đấy.”

“Cậu đúng là một chàng trai ồn ào.”

 Như bị đập vào đầu bằng một cái gậy bằng sắt, tôi đã rất ngạc nhiên.

Khi tôi không để ý đến bầu trời một thời gian, bất ngờ một bóng đen xuất hiện.

“Tại sao cậu lại chơi ở một nơi như thế này chứ?”

Với giọng điệu như một người đàng ông nhưng thực chất đó là âm giọng của một cô gái trẻ.

‘Choi và Husky, một giọng nói dịu dàng chui lọt vào tai của tôi. (trans: tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi. Please!)

Tôi không thể nhìn thấy cô ấy như thế nào cả bởi một phần là ánh sáng mặt trời chiếu qua cây rừng.

Tuy nhiên, tôi đã nhẹ nhõm một chút rằng có người khác trong thế giới này. Dù sao đi nữa tôi cũng phải phản hồi lại.

Như các bạn đã thấy rồi đấy, tôi đã rơi vào một pitfall. Tôi không biết đó là ai được và ở chỗ nào, nhưng đây là một trò đùa khá điên rồ.

Sau một hồi im lặng, với một chút âm thanh nhí nhảnh, cô gái ấy cất tiếng nói.

“Đây... là cái bẫy mà tôi đã làm đó.”

“Eh?” (trans: ngạc nhiên chưa??)

“Mặt dù cái bẫy này được cho là để bắt một con giba, trông vậy chứ nhưng con người vẫn có thể bị mất kẹt ở trong đó. Liệu khó khăn như thế nào rằng cậu nghĩ là tôi đã đi đến chỗ này chỉ để đặt lại cái bẫy vậy hử.” (trans : Giba -> heo nhé. Khỏi thắc mắt :3)

“Eh? ừm... tôi rất xin lỗi? Hể, tôi có phải là người nên xin lỗi không nhỉ?”

“...”

“Ừm, nhưng, thì... là do tôi rơi vào bẫy này làm hỏng hết công sức của cô. Tôi sẽ xin lỗi. Tôi đã xin lỗi rồi đó, xin hãy giúp tôi ra khỏi nơi này?”

“... Nếu chỉ với chiều cao này cậu có thể leo lên mà không cần sự trợ giúp của tôi mà.”

Bởi vì bóng dáng của cô gái dường như muốn đi khỏi đây, tôi vội vàng sửa lại lời nói của mình.

“Không, sự thật là tôi bị bong gân mắt cá chân khi bị ngã vào chỗ này! tuy là nó không phải chấn thượng nặng hay gì nhưng tôi không thể thoát ra chỗ này nếu không được sự giúp đỡ từ cô. Tôi cảm thấy rất tệ hại nhưng xin hãy giúp đỡ tôi.”

“... Tôi không quan tâm, cứ chết ở đó một mình đi nhé.”

Hình bóng ấy... ở bên ngoài.

“Chờ đã, đừng lạnh lùng vậy chứ. Này, xin hãy giúp tôi.”

Không có câu phản hồi.

Không còn cách nào khác sao... tôi thật sự bị bỏ rơi rồi sao? (trans: cứ thích to mồm vào :3)

“Này tôi cầu xin cô đấy. Nếu tôi ở lại nơi này tôi sẽ chết đói mất! Nếu cô còn có lòng từ bi trách ẩn của một con người xin hãy quay trở lại đi.”

“... Một kẻ ồn ào như cậu”

Không thể nhìn thấy được, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của cô ấy.

Sau đó, một vật thể kì lạ dài và mỏng manh rơi xuống trước mắt tôi.

Đó là một loại cây leo mọc ở khắp nơi trong rừng rậm này.

“Leo lên nhanh đi” (trans: chừa nhé :3)

Gì chứ, cô ấy định giúp tôi ngay từ ban đầu rồi.

Haizz, cô ấy thật sự không biết cách cư xử gì cả. Đây có phải là người ta gọi là Stundere?

Dù với lí do nào đó, khi lòng từ bi của một con người xuất hiện, đặc biệt trong hoàn cảnh này thì tôi nên thật sự biết ơn cô ấy. Tôi vừa nghĩ vừa vừa đặt chân lên tường và bắt đầu leo lên.

Mặt dù mắt cá chân vẫ còn đau, nhưng nó không phải là nơi mà tôi có thể kiềm nén cơn đau buốt giá ấy. Trong lúc khổ sở trèo lên vì đất đen dễ dàng bị sụp đổ, tôi tuyệt vọng leo lên.

“Tuy nhiên,... nó đã trở thành một tình huống mà tôi càng ngày càng không hiểu được.”

Trong trường hợp này là địa ngục, thật sự kỳ lạ là có ai đó lại muốn cứu người đang gặp nạn. Và đi kèm với nó là tôi vẫn có thể đối phó với thực tế không thay đổi này và cảm nhận thông qua năm giác quan của tôi. Trên thực tế, tôi không nhận được cảm giác rằng tôi thực sự đã chết.

“À, điều gì sẽ xảy ra đây.”

Và trong khi tôi cố sử dụng sức lực cuối cùng để thoát ra và tiến lên mặt đất. Tôi đã thoát khỏi cái pitfall một cách thành công.

“Đau thật,... Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đã được cứu rồi.”

Khi tôi ngồi xuống trên cỏ và hạ thấp đầu tôi để cảm ơn cô ấy.

Cô gái đang đứng đó với tư thế ‘niodachi’, vẫn im lặng và chỉ vào mũi tôi.

Đó là một con rựa màu bạc.

default.jpg

[Tiếng Việt]ISEKAI RYOURIDOU
favorite 9 / 10

you are viewing ISEKAI RYOURIDOU - chapter 1 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 1 - Chương 01 : Khu rừng không tên và vùng đất xa lạ - ISEKAI RYOURIDOU - read ISEKAI RYOURIDOU online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite