ISEKAI RYOURIDOU - Chương 02 : Cô gái săn lợn rừng

Credit: MỘT MÌNH THÔI

xin chào buổi tối và chúc ngủ ngon.

Giờ rớt thể dục nhịp điệu thì phải làm sao?

Thôi vào chuyện chính... Chính thức            D R O P...

...Đến thứ 7 tuần sau... :v  

___________________________________________________________________________________

“Bây giờ thì cậu định làm gì?”

Cô chỉ con dao rựa lên mũi của tôi.

Anh chàng này quả là một con dao sắt bén.

Chiều dài lưỡi dao khoảng 80cm trong khi chiều ngang chỉ 10cm. Nó dày đến nỗi trông nó giống như một cây rìu và nó cũng được mài bén một cách cẩn thận. Nếu nó là thanh kiếm , nó có thể cắt bất cứ lớp thịt nào, thậm chí là  chẻ đôi xương của con mồi.

Tôi đã bị ấn tượng bởi nó.

“Cái...gì vậy? Chào hỏi tôi với hình thức nguy hiểm như thế? Tôi đã xin lỗi vì cái bẫy rồi mà?”

“Ồn ào quá. Trả lời câu hỏi của tôi nhanh chóng đi.”

Cô ấy thật sự bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó thật là đáng sợ. Trong khi buông tiếng thở dài, tôi so sánh khuôn mặt cô ấy cùng với lưỡi dao.

“Trước hết thì đây là đâu trên Trái Đất vậy. Theo lẽ nào đó, bầu không khí ở nơi này tôi không biết...”

“Nơi này là chân núi Morga, Morihen.”

“... Núi Morga?”

“Đây là lãnh thổ phía Tây vương quốc Selva. Nơi đó là vùng đất được cai trị bởi lãnh chúa Jenos. Thế cậu từ đâu đến?”

Vì lí do nào đó, tôi không hiểu gì cả.

Nhưng tốt nhất là tôi nên trả lời thành thật.

“Tôi sinh ra ở một đất nước có tên là Nhật Bản. Tại quận Chiba thuộc Nhật Bản. Cô biết nó chứ.”

“Nhật Bản... Chiba...?”

Tất nhiên là cô ấy không biết rồi. Có lẽ đây là một thế giới khác mà ‘Nhật Bản’ không tồn tại ở đây.

Lợn rừng mà tôi biết là không có sừng ở trên đầu.

Những cô gái trên thế giới mà tôi biết thì không mang một cái dao to đùng như thế này cả.

Và sự xuất hiện của cô gái này, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai có những được điểm giống cô gái này trước đây cả.

Màu da nâu như socola.

Tuy nhiên, cô có mái tóc màu vàng nhạt.

Hơn nữa đôi mắt cô ấy thì mang một màu xanh đậm.

Mặc dù mái tóc vàng  nâu có vẻ như khá là dài, nó đã được buộc lên với một thứ gì đó lạ lùng bằng cách sử dụng một sợi dây đeo bằng da, đôi mắt xanh tỏa sáng mạnh mẽ trong bóng tối.

Nét đặt trưng của cô phải nói rằng rất tuyệt.

 Đôi mắt giống như mắt của một con mèo rừng, mũi nhỏ và cân xứng, đôi môi mỏng có màu hồng, đôi má thì mềm mại... Nếu bạn nhìn vào các đặc trưng của cô ấy, cô ấy còn rất trẻ. Thực tế rằng , có lẽ tuổi thật của cô có thể ngang tầm tôi.

Phải chấp nhận rằng cô ấy khá là đẹp.

Đến mức như ‘Bishoujo’.

Cá nhân tôi cảm thấy như mình bị cuốn hút bởi cô ấy vì làn da nâu và đôi môi hồng  khiến cho cô ấy thật sệt sy.

Nhưng dù với vẻ bề ngoài như thế nào .

Bộ lông thú dày màu nâu sẫm theo vai cô ấy, ngực và hông của cô được bọc bởi một miếng vải che bóng khá là đẹp. Một mẫu vải  khá là phức tạp để có thể dệt nó.  Mặc dù nó bao bọc hết phần thân của cô, sự  kích thích từ quần áo của cô vẫn còn khá nồng nhiệt.

Ngoài ra, cô ấy còn đeo một cái vòng cổ có nhiều nanh trắng  giống như đã được lựa chọn kĩ càng vậy, cô ấy cũng đeo một cái vòng tay bằng hạt, ở thắt lưng cô ấy có thể nhìn thấy một cái đai đeo vỏ bọc da cho con dao, nó mịn có da nâu được để lộ một cách rộng rãi.

Khi đó, cô đeo một cái gì đó giống như thắt lưng da ở mắt cá chân, lồng ngực tôi dường như cảm thấy hơi nhói “bằng cách nào đó, vẻ bề ngoài của cô ấy mang một  sức mạnh hủy diệt.”

Mặc dù các đặc trưng của cô ấy rất ổn thỏa nhưng khuôn mặt cô ấy khá hung dữ.

Cô ấy như là một đệ tử của một miêu nữ rực rỡ mang đậm chất hoang dã và đôi môi của cô ấy mím chặt.

Cô ấy mảnh khảnh  và cao lớn so với một cô gái bình thường, nhưng lại mang một vẻ đẹp cực kì titnh tế.

Nhưng ấn tượng cô ấy vẫn không hề giảm đi một ‘gam’ nào.

Đôi tay trần trụi và bàn chân, vai và bụng bó sát chặt chẽ như roi da, thậm chí không có một chút thịt thừa có thể tìm thấy trên cơ thể cô, những vết sẹo trắng cho thấy cuộc sống đầy khắc nghiệt mà cô ấy đã từng trải qua.

Không thể cho rằng những con người hiện đại hiện bị ảnh hưởng bởi công nghệ  khoa học tiên tiến đã trở thành như vậy, cô tạo ấn tượng rằng cô ây có một sức mạnh không hề kém cỏi ai khác.

“Ngay cả như thế đi nữa...”

Mùi này... chả lẽ là nó?

Ngay từ khi tôi gặp cô ấy, tôi đã bị nghi ngờ một cách lạ lẫm.

Thứ gì đó, nó mang một mùi hương cực kì phức tạp.

Mùi trái cây chín, mùi có vị như mật ong.

Mùi của một bông hoa đang nở, mùi hương của sự kì bí.

Hương thơm của các thảo mộc đang được làm khô, một mùi tao nhã và dễ chịu.

Mùi của một gia vị mạnh, một mùi hơi sốc.

Và mùi hương của xác thịt và mỡ có mùi cực kì nặng nề.

Những mùi hương phức tạp này pha trộn lẫn nhau và kích thích khoang mũi tôi cách đây không lâu.

Mặc dù tôi không mấy tự hào lắm, bởi vì tôi đã bị buộc phải làm việc với tư cách là một đứa trẻ thực tập từ thời thơ ấu, tôi có khứu giác nhạy cảm hơn so với người bình thường.

Dù sao đi nữa, bởi vì mùi hương đó kích thích sự thèm ăn của tôi... Cơ thể tôi đã đáp lại với sự mong đợi và sôi lên “guu”.

Con dao rựa mà cô ấy cầm run rẩy một chút.

“Này. Ý cậu là sao hả?”

“Không, ý của tôi là... tôi chỉ đói thôi.”

Ngoài ra, dạ dày của tôi cho âm thanh “gyuururu”.

Nó vẫn không giảm đi chút nào cả.

Đôi lông mày của cô ấy nhấc lên trong cảm giác khá đáng sợ.

“Oi, đừng có giỡn mặt với tôi. Cậu nghĩ tôi bị thiểu năng à.”

“Tôi không muốn đùa giỡn chút nào cả, phải đúng rồi đây là một hiện tượng sinh lí  tự nhiên phải không? Là do cô đưa ra một mùi thơm như vậy và dạ dày tôi chỉ phản ứng theo thôi.”

“Ý anh là sao. Tôi không có thức ăn gì cả và đó cũng là lỗi của cậu mà tôi không săn được con mồi nào cả.”

“À, Đó là lí do mà tôi đã xin lỗi cô vì đã vô ý làm hư cái bẫy pitfall còn gì.”

Sau khi trình bày ý kiến của mình, dạ dày tôi lại phát ra âm thanh “Gyubowa!”

Dạ dày của tôi... nó thật sự quá phóng đại. (trans: dạ dày mà làm như cái gì không bằng.)

Ah, điều này thật sự xấu quá đi. Khuôn mặt cô ấy đang dần dần trở nên nghiêm trọng và vai của cô bắt đầu rung lên với purupuru.

Chẳng còn cách nào nữa sao, chả lẽ tôi phải đi ‘chầu ông bà’ với cái lí do vớ vẩn thế này sao.         

“Trong lúc này, tôi không có ý định để chọc giận cô đâu. Tôi thật sự rất đau đầu, ném tôi tới một nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến, nếu cô muốn khiếu nại tôi, tôi sẽ đi cùng cô ngay lập tức...”

“Gyuguruguruguru!”

Oh không thể nào, chết thật.

Khi tôi muốn xin lỗi một cách chân thành thì âm thanh của cái dạ dày lại phá hỏng tất cả.

Và bất ngờ, cô gái quay đi.

Trong khi đe dọa mạng sống của tôi bằng con dao và che miệng bằng tay trái.

Vai cô lại rung lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Gugyururu?”

 Thanh gươm đột nhiên rơi xuống đất.

Khuôn mặt cô ấy đột nhiên hóa đỏ.

“Này. Cô vẫn ổn đấy chứ?”

“Gugyuru?Gugyurugyuru?” (trans: cái dạ dày như cái máy cày vậy cha)

“Pu...” Một giọng nói lạ lùng tràn ra từ cô.

Đôi mắt của cô nhìn tôi trong khi có vài giọt lệ trên mắt.

(trans: Tôi cũng có cảm giác đó với cô rồi đấy)

“Đủ rồi... Đừng nói nữa.”

Bằng cách nào đó giọng nói cô ấy yếu dần đi.

Tôi trở nên lo lắng nhiều hơn.

“Không... mặc dù tôi không nói được gì...”

“Gyuru. Gugyrugugyurugyurugyuru...”

Cô ấy, trong khi vẫn cầm thanh gươm trên tay như cây gậy vậy, bất ngờ ngồi xổm xuống đất ngay lập tức.

Và rồi “Puhahahahahaha!” cô ấy bắt đầu cười như chưa từng được cười vậy.

Ah, cô ấy trở nên xinh đẹp hơn khi cười.

Không, đợi đã. Có lẽ cô ấy chỉ đang cố kiềm hãm nụ cười của mình.

Sau đó là một tiếng cười cực kì sảng khoái trong quảng thời gian qua, cô ấy chỉ thanh dao rựa của mình về phía tôi một lần nữa,... trong khi lao nước mắt.

Sau đó cô chỉ nói một từ.”

“Trảm” (trans: chế lại thôi -> “giết”)

“Tại sao lại vậy chứ?”

Tôi ngay lập tức nhanh chóng đứng lên và lùi về sau.

(trans: hửm, bị bong gân mà cũng đi được à)

Tuy nhiên, thật sự kinh hãi rằng cái bẫy nó vẫn đang mở miệng muốn tôi ‘quay về’ với nó một lần nữa.

Và mũi của con dao tiến đến gần tôi.

“Lần đầu tiên mà lòng tự tôn của tôi bị nhìn như thế này... tôi sẽ ‘cắt tiết’ cậu.”

Tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, ngay cả khi bây giờ trời đã tối.

Xấu hổ à! Đây có phải là giá trị đích thực của Stundere? Không, theo logic thì không giống chút nào cả.

Mọi thứ đều tốt cả, tuy nhiên tôi lại không muốn bị giết bởi cái thứ này tí nào cả.

Sau cùng, tôi đã đến ngay cạnh cái hố pitfall, tôi đã giữ tư thế ngừng cử động.

“Nếu cái dạ dày của tôi làm tổn thương niềm tự hào của cô thì tôi xin lỗi! Hiện tại dạ dày của tôi chả có gì cả, giờ nghĩ lại thì tôi đã không bỏ vào bụng mình cái gì cả.”

“...”

“Tôi thực sự gặp rắc rối ở đây! Đây là nơi nào, sao tôi lại đến đây, tôi không hiểu cái quái gì cả! Tôi thậm chí còn không biết cái nhận thức và quy tắc chung ở nơi này nữa thậm chí tôi còn không biết sau này mình sẽ sống như nào nữa chứ! Nếu sau này tôi bị cô giết, tại sao tôi...”

 Làm sao mà tôi lại có thể đặt cược tính mạng này và để bị cuốn trôi vào trong biển lửa chứ?

Khi tôi nghĩ về nó, cổ họng của tôi ngay lập tức bị tắc, và tôi không thể nói được nữa.

Bởi vì giờ tôi không còn sự lựa chọn nào nữa, tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.

“Những lời cậu nói, tôi không hiểu được.”

Cô ấy hơi hạ thấp má của mình.

“Cậu không phải là người của thủ đô Stone chứ.”

(trans: eng bảo là thủ đô của đá ‘Isshi no Miyako’)

“Đá sao? Tôi đã nói từ sớm rồi, đất nước tôi là Nhật Bản.”

“... Tôi không biết bất kì nước nào có cái tên đó. Dù sao cậu cũng không phải là người của vương quốc phía Tây phải chứ?”

Cô ấy nói thế rồi hạ con dao của mình xuống.

Nhưng cái vẻ nghi ngờ tôi thì không thể biến mất được.

Nhưng ngoài đôi mắt hiểu thấu của cô, một cảm giác phức tạp xuất hiện.

“... Tôi sẽ nghe cậu nói một chút vậy.”

Cô nói với giọng thấp thỏm.

“Đến nhà của tôi đi. Nếu không được thì tôi đành phải chôn cậu tại đây vậy.”

“Một người lạ như tôi có thể đến nhà của cô được ư?”

“Trời đã sắp tối rồi. Chúng ta không còn thời gian để tán gẫu đâu... Cậu sẽ chết đấy nếu ở trong rừng vào ban đêm, phòng khi cậu chuẩn bị lửa rồi?”

Cô ấy lấy vỏ bọc bằng da thú bỏ xuống đất rồi đặt con dao rựa vào bên trong đó. Tôi cố gắng đứng lên trong khi nhìn vào vẻ bề ngoài của cô.

“Được rồi. Tôi tin những lời cô nói... Nghĩ đến điều này thì tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình. Tôi là  Tsurumi Asuta.”

“Touru... myaasuta?”

“Không phải, là Tsurumi Asuta mới đúng.”

“Churumyasuta ...”

Thật là, cô ấy chẳng dể thương tí nào cả.

Nhưng khi cô cô gắng nói với khuôn mặt nghiêm túc thì trông cũng dễ thương đấy.

“Um... Nếu khó đọc quá thì cô có thể gọi tôi là Asuta cũng được. Tên cô là gì.”

“... Aifa.”

Cô quay lưng lại và nói với tôi bằng giọng khá nhỏ.

Khá mong đợi từ thân hình mảnh mai của cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy cao hơn tôi. Chiều cao của cô ấy khoảng 167,5cm.

(trans: Sao ảnh biết hay vậy nhỉ, ẽm chưa nói mà.)

Mặc dù cô có một thân hình mảnh mai và chiều cao trung bình, tại sao cô ấy có thể cầm một con dao to bằng một tay. Mật độ xương và cơ thể của cô ấy có thể khác với chủng tộc mà tôi biết.

Khi tôi đang tự tin suy nghĩ về nó. Cô ấy liết nhìn tôi một cách láo cá.

“Này cậu đang làm gì vậy. Nếu chân cậu đau thì dùng vai tôi đi.”

“Eh. Vậy có được không.?”

“ Thời gian là vàng bạc. Nhanh lên và bám lấy nó đi.”

Như tôi nghĩ, tôi đang cảm thấy bị hăm dọa, vì vậy tôi đưa tay phải sang vai phải của Aifa. Cô ấy ngay lập tức cho tôi một cú ‘nốc ao’.

“Ai nói là cậu dùng tay quấn xung quanh tôi, tôi nói là nắm lấy vai tôi.”

“Ugue...ah, vậy ra ý cô là thế.”

Tôi nắm lấy vai phải của Aifa trong khi xoa bụng mình.

Mặc dù thương tích của tôi không nặng lắm nhưng điều này sẽ giúp tôi đi nhanh hơn.

Dù thế nào đi nữa, kể từ khi cô ấy mặc cái áo choàng dày, tôi có cảm giác cưng cứng ở bàn tay.

“Cái thứ dấu ở ngực có phải là con dao không không?”

“Eh?”

Tôi đã bị sốc.

Khi tôi quay cánh tay, ngực tôi  có trúng cái áo choàng của cô ấy một chút. Làm thế nào mà  cô ấy biết điều đó trong khi mặc chiếc áo choàng dày như thế.

“Cô không hiểu sao? Tôi không muốn làm hại cô đâu và cũng đừng lo lắng về nó.”

“Mắc gì tôi phải lo lắng chứ. Nếu cậu muốn giết tôi thì bây giờ cậu đang có lợi thế đó.”

Đối với tôi, người đang đứng ở phía sau theo góc chéo, trong khi tỏ ra bầu không khí lạnh lùng, Aifa đã nói như vậy.

“Khi điều đó xảy ra, thanh kiếm của tôi có thể cắt đôi cổ họng của cậu  nhanh hơn con dao của cậu đấy. Nếu cậu không tin vào điều đó, cậu có thể thử nó bất cứ lúc nào...Auta.”

[Tiếng Việt]ISEKAI RYOURIDOU
favorite 9 / 10

you are viewing ISEKAI RYOURIDOU - chapter 2 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2 - Chương 02 : Cô gái săn lợn rừng - ISEKAI RYOURIDOU - read ISEKAI RYOURIDOU online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite