Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 02(Phần 4): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy

Credit: LOLI SAIKOU

Kianoides là thành phố lớn nhất vùng này, nhưng ngoài nó ra thì xung quanh khu vực lâu đài bỏ hoang của cậu còn vài thành phố nhỏ và làng mạc khác. Zagan đang trên đường tới một trong những nơi như thế, nhưng khi đã lên xe rồi cậu mới nhớ ra một điều.

Giờ mới nhớ, mình đã dùng tất cả số tiền mình có để mua Nephie rồi....

Bây giờ cậu đã chính thức biến từ tư sản thành vô sản.

Cậu đã chạy theo tiếng gọi của con tim mà không thèm nghĩ tới hậu quả. Vì Kianoides là một thành phố thương mại, nên những con đường của nó trải rộng khắp vùng, các con đường dẫn đến những làng mạc và thành phố khác trong vùng và nếu muốn qua lại giữa những thành phố thì phải dùng xe ngựa. Nếu đi bộ men theo con đường thì bạn cũng sẽ sớm tìm ra một chiếc xe ngựa cho bạn đi chung hay tương tự.

Chỉ một lúc sau khi cậu lên xe ngựa thì cậu nhận ra mình chẳng còn cắc bạc nào.

“Cậu vướng mặc chuyện gì à?”

Zagan lắc đầu với tên tài xế tọc mạch - một bán thú nhân mặt mèo.

“Ahh, hình như tôi để quên gì đó, sao không đi tiếp đi?”

“Vậy ư...?”

Dù họ có về lâu đài thì vẫn không có đồng nào ở đó. Có lẽ cậu sẽ bán vài dụng cụ tra tấn trong lâu đài, nhưng giám định chúng cũng sẽ mất một khoản kha khá.

Mình cần cũng cần phải mua quần áo cho Nephie nữa.

Từ hôm qua tới giờ, Nephie chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng, và nó đã bị bẩn vì lâu đài của cậu dơ không thua bãi rác.

Mình phải nghĩ ra cách nào đó để kiếm chút tiền.

Để đánh lạc hướng, Zagan thì thầm với điệu bộ cao quý.

“Cũng lâu rồi tôi mới ra ngoài vào giờ này, đi dạo một chút cũng không phải là ý kiến tồi.”

“Vâng.”

Cậu đi theo sau chiếc xe ngựa sau khi viện cớ lừa tên tài xế, Nephie cũng đi theo sau cậu.

Khi nhìn lại phía sau, câu thấy Nephie đang nhấc mép váy lên và cố hết sức để bắt kịp. Sải chân của họ khác nhau, nhưng chiếc váy và đôi cao gót của cô còn khiến việc đi lại trở nên khó khăn hơn nữa. Zagan cố ý đi chậm lại để cô có thể bắt kịp cậu.

Vừa đi cùng Nephie cậu vừa lo lắng.

Mình có nên tấn công xe ngựa và cướp toàn bộ tài sản và hàng hóa không?

Cậu ít khi kiếm tiền bằng cách đó, nhưng cậu đã từng sống qua ngày bằng cách này trong quá khứ.

Nhưng cậu đã làm Nephie hoảng sợ khi dùng pháp thuật tấn công vào tối hôm qua. Và ai mà biết cô ấy sẽ nghĩ gì khi thấy cậu cướp bóc ngay trước mặt cô ấy?

Mình nghĩ phương án cướp đường không ổn rồi.

Giờ thì cậu biết kiếm đâu ra tiền đây?

Nephie nói cô ấy có thể nấu ăn, nên cậu bắt đầu nghĩ tới việc bỏ lâu đài và mở một tiệm cà phê nhỏ. Đột nhiên một tiếng hét vang lên.

Nephie thở hỗn hển.

“Chủ nhân.”

“Mm? Ah, chắc lại là một vụ cướp đường ấy mà, khu này đôi khi cũng xuất hiện sơn tặc.”

Từ đằng xa, họ có thể thấy một nhóm đàn ông đang tấn công một chiếc xe ngựa bằng những chiếc rìu lưỡi dài. Chúng chỉ là một tá sơn tặc có vũ trang vô hại thôi mà.

Đó là cách Zagan nhìn nhận chúng.

Chúng đi dọc những hành khách rồi đè họ xuống đất, chúng lấy đi tất cả tiền và tài sản của họ. Có lẽ chúng cũng có ý định bắt những cô gái trẻ theo cùng khi đi qua vùng khác. Có lẽ chúng sẽ bán họ cho lũ thương nhân nô lệ, hay dùng họ như nô lệ ‘tình bạn’, nhưng dù thế nào thì những cô gái đó cũng sẽ gặp một kết thúc thảm khốc. Zagan cảm thấy tiếc cho những người bị bắt đi, nhưng cậu cũng đã làm những điều tương tự trước đây, nên cậu không nghĩ đó là một cảnh tượng bi thảm.

Khi cậu thờ ơ nhìn chuyện đó xảy ra, cậu nhận thấy Nephie đang bắt đầu run rẩy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không...có...gì”

Cô cố giả bộ bình tĩnh, nhưng sắc mặt của cô đã hoàn toàn chuyển xanh và môi cô run run. Đôi mắt tối tăm của cô tập trung vào những người bị cướp.

Zagan nín thở.

Chẳng lẽ Nephie cũng bị bắt giống như vậy ư?

Nếu Nephie không bị tên buôn nô lệ bắt, thì có lẽ cô ấy đang sống yên bình ở đâu đó. Chắc cô ấy đang nhớ lại những ký ức đau đớn đó.

Zagan chỉ tay vào lũ cướp.

“Nephie, hãy nhìn kĩ đi. Chúng chỉ là lũ sâu bọ thôi mà.”

“...Vâng.”

Giọng của cô chứa vẻ thất vọng. Dù cậu không biết cô ấy thất vọng về điều gì, nhưng Zagan vẫn tụ ma lực vào ngón tay đang chỉ vào lũ cướp.

Ngay sau đó, một tia chớp bắn ra như một mũi tên.

“Kyaaa!”

Nephie la lên một tiếng dễ thương khi cô ấy lấy hai tay che mặt lại.

Vài tên cướp bị tia chớp bắn trúng và hóa thành tro.

Nephie mở rồi khép miệng như không nói nên lời. Lũ cướp cũng cứng đờ vì đòn tấn công bất ngờ, chúng không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Mình không phải là loại nói những câu sến súa như ‘Anh sẽ bảo vệ em’ đâu.

Có lẽ Nephie đã cảm thấy sợ hãi khi thấy đòn tấn công ma thuật,còn những tên cướp không bao giờ giữ được cái đầu lạnh khi chúng sợ hãi cả. Chúng chỉ là cỏ rác không hơn không kém, vì thế chẳng có gì phải sợ.

Đó là lý do mà cậu muốn cho cô thấy rằng lũ cướp cũng vô hại như lũ chuột.

Nhưng có vẻ chúng đã nhận ra rằng một đối thủ đáng gờm đã xuất hiện.

“Đ-đừng hoảng loạn! Ngay cả khi hắn là pháp sư thì hắn cũng không thể dùng ma thuật liên tục được. Bắt lấy hắn trước khi hắn kịp dùng phép lần nữa!”

Giọng đó có vẻ là của tên thủ lĩnh, lũ cướp xông vào cậu với vũ khí trên tay.

“Chủ nhân.”

“Nấp đằng sau tôi.”

Zagan nói vậy với Nephie, người đang run giọng sợ hãi, và cậu tiến lên phía trước.

Tên cướp đứng trước mặt cậu cao hơn Zagan hẳn hai cái đầu. Bắp tay của hắn có khi còn to hơn eo của Nephie.

Gã to con đó dùng rìu tấn công cậu. Sức mạnh của cú bổ đó đủ mạnh để chẻ đôi cả một cái cây lớn. Đầu Zagan sẽ bị nát như quả trứng.

Chiếc rìu hướng về phía đầu cậu.

“K-không thể nào…!”

Tuy nhiên, hắn kêu lên kinh ngạc. Zagan đã dùng một tay chặn đứng lưỡi rìu. Không những vậy khi hắn cố kéo lưỡi rìu ra thì nó còn không chịu di chuyển đến một milimet.

“Thách thức pháp sư về khoảng sức mạnh vật lý là một ý tưởng ngu xuẩn.”

Khi nói đến pháp sư, nhiều người nghĩ rằng họ là những kẻ ở trong nhà cả ngày, nghiên cứu, và bị bao bọc bởi đống sách. Nhưng không, họ là những kẻ có thể gọi sấm, tạo lửa hay thậm chí là dựng lên một màn chắn vô hình. Họ là những thực thể đứng trên loài người, và ưu tiên hàng đầu của họ là nguồn sức mạnh siêu nhiên để có thể bảo vệ bản thân.

Da họ đủ cứng để bật lại đao kiếm, chân họ nhanh hơn cả con ngựa tốt nhất, tay họ có thể xẻ thép và họ có trái tim đù mạnh mẽ đủ để đánh nhau cả ngày mà không đổ một giọt mồ hôi.

Càng già thì họ càng nắm giữ quyền năng to lớn. Không cần biết một kỵ sĩ có luyện tập ra sao, thì hắn vẫn không thể chống lại một con quái vật bằng cơ thể của một con người được.

Đó chính là những thực thể được gọi là pháp sư.

Zagan bóp mạnh hơn. Lưỡi rìu bắt đầu phát ra tiếng nứt và tên to con tròn mắt.

“K-không thể nào…”

Lưỡi rìu vỡ tan như thủy tinh, và tên to con kêu lên ngây ngốc.

Hắn khuỵu gối xuống, bất lực, Zagan dùng tay đập nhẹ trán hắn như đập một con bọ.

“Purgh?”

Phát ra tiếng kêu như một con lợn, hắn bay ngược lại phía xe ngựa. Sau đó đáp xuống người lũ đồng đội xui xẻo đang đứng đó.

“Hee, sếp!”

...Hình như trùm của lũ cướp cũng là một trong những kẻ bị đè. Khi thấy thủ lĩnh bị đè bẹp, những tên cướp còn lại chui ra sau xe ngựa và bụi rậm.

“Geh, c-cứu...xin ngài! Hãy cứu chúng tôi!”

Chúng đang cầu xin vì mạng sống, nhưng có vẻ lời nói của chúng không hướng về phía cậu. Một tên mang áo choàng kín người lười nhác bước ra sau khi trốn đâu đó nãy giờ.

Hắn là một pháp sư.

Có vẻ như lũ cướp đã thuê một pháp sư.

“Hmmmm….một pháp sư cứu người ư? Thật kỳ lạ.” (Trans: nó muốn lấy le với gái chứ ở đó mà cứu.)

Tên pháp sư hồ nghi vuốt cằm, và giơ tay còn lại lên cao.

“Tuy nhiên, đây là một phần hợp đồng. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi sẽ phải hối hận khi dám đối mặt với ta.”

Một ngọn lửa đột ngột xuất hiện trước mặt Zagan khi cậu thấy một vòng phép nhỏ trên nắm tay của hắn. Nhiệt độ ngọn lửa đủ khiến người thường tắt thở ngay lập tức, những bụi cỏ xung quanh rực cháy làm những tên cướp xấu số trốn trong đó gào lên trong đau đớn.

Cẩn thận quan sát phép thuật lửa và tên pháp sư, Zagan lẩm bẩm.

“Hiểu rồi, vẽ một vòng phép khác để tạo lửa như một tên hạng hai, huh.”

Ngọn lửa của hắn không bắn ra lung tung. Mà nó bắn thẳng về phía trước, vẽ ra một vòng phép lấy tên pháp sư làm trung tâm. Đó không phải là ma thuật tấn công, mà chỉ là một vòng phép định hình pháp thuật. Vòng tròn lớn hiện ra bao phủ Zagan và chiếc xe ngựa. Có vẻ tên pháp sư đã xem Zagan như một mối họa và dùng luôn chiêu cuối.

Mà mình cũng chẳng cần phải đợi làm gì cho mệt.

Khi ngọn lửa đã gần tiến tới sát mặt cậu. Ở sau lưng Nephie nắm chặt áo cậu, nhưng Zagan đang đứng chắn trước mặt cô.

Cậu khó chịu phẩy tay.

Ngọn lửa hung hãn tưởng chừng có thể nung chảy và thiêu rụi chiếc xe ngựa và những bụi cây xung quanh dễ dàng bị cậu dập tắt. Tất cả những gì còn lại là một vòng phép đang phát sáng dưới chân cậu.

Nhưng tên pháp sư kia vẫn kiêu ngạo lớn tiếng.

“Không tồi. Nhưng ngươi quá chậm, hóa thành tro đi!”

Vòng phép rực sáng….

Và không có gì xảy ra cả.

“C-cái gì?”

Vòng phép vẫn đang phát sáng.

Nhưng tên pháp sư kia không còn là kẻ điều khiển nó nữa.

Zagan thất vọng thở dài.

“Ngươi thậm chí còn không thể dùng nổi một pháp thuật đơn giản mà không vẽ ra một vòng phép lớn như vậy sao?”

Khi cậu vung tay dập ngọn lửa, Zagan đã tiện tay chiếm luôn vòng phép của hắn. Cậu dùng cách mà Barbarus dùng để lẻn vào lảnh thổ của cậu hôm qua.

“Đây là thứ sẽ xảy ra với lũ rác rưởi.”

Zagan dùng ngón trỏ chỉ lên bầu trời, rồi hạ tay xuống vẽ một đường thẳng.

Vòng phép rực sáng và bùng nổ.

“Gah?”

Từ trên rời một ngọn thương sấm nện thẳng xuống đất.

Đó là một tia sét bị nén lại. Và dù cậu nghĩ rằng nó không mạnh lắm, nhưng nó vẫn đủ biến tường thành lâu đài thành đống gạch vụn nếu cậu dùng lên nó.

Tên pháp sư ăn trọn tia sét và biến mất không dấu vết.

Thứ đáng ngạc nhiên không phải là uy lực của đòn tấn công đó, mà là dù cậu có dùng phép mạnh đến mức đó, nhưng xe ngựa và con tin vẫn không hề bị xây xước.

Khi so sánh giữa một tên pháp sư tạo ra một ngọn lửa cùi bắp và lỡ tay thiêu rụi luôn đồng đội hắn, và một pháp sư chỉ hóa kiếp cho mục tiêu tấn công. Thì ai cũng có thể nhìn rõ khoảng cách về thực lực giữa hai người. Zagan chậm rãi đi tới chiếc xe ngựa. Ở đó vẫn còn vài tên cướp.

“Sao thế? Thôi nào. Sau khi đã trộm cướp đã đời, chúng mày không chuẩn bị tinh thần bị cướp ngược sao.”

“H-hee, chúng tôi phải làm gì đây!?”

Chúng có quyền hỏi như vậy á?

Tên thủ lĩnh đã chui ra khỏi người tên to con, té ngược về phía sau và giật lùi.

“Ai mà biết. Mày thấy sâu bọ chướng mắt đằng kia không? Mày cùng loại với tụi nó hả?”

“Higyaaaaah!”

La lên một tiếng, mắt hắn trợn ngược rồi ngất xỉu....dựa vào cái mùi không được dễ chịu cho lắm, thì có vẻ hắn đã tự làm ướt quần rồi.

Khi thấy tình trạng của tên thủ lĩnh, những tên cướp còn lại hạ vũ khí và đầu hàng. Sau khi chắc chắn không còn thằng ngu nào dám thách thức cậu nữa, Zagan xoay người lại về phía Nephie. Cậu dọn đường xong cho cô, nhưng cô ấy đã hóa đá mới đôi mắt trợn tròn.

Mình lại làm gì sai nữa hả?

Cậu chảy mồ hôi lạnh, nhưng Zagan ho một tiếng rồi giả bộ nbinh2 tĩnh.

“Cô thấy đấy, Nephie. Cướp đường chỉ là một lũ rác rưởi vô hại thôi. Chúng còn không thể làm hại cô, có thể chúng trông chướng mắt, nhưng chúng sẽ cư xử đúng cách nếu cô dần chúng một trận.”

“Chúng đã tấn công một chiếc xe ngựa, có thật là chúng vô hại không…?”

“Ugh…”

Dù không biểu thị cảm xúc ra ngoài, nhưng có vẻ cô ấy vẫn thấy thắc mắc.

Khi bị ngạc nhiên, cô ấy tỏ ra khá nhạy bén, huh…..

Cô ấy bị sốc, nhưng cậu vui vì có thể thấy vẻ mặt này của cô.

Tuy nhiên khi người khác nhìn vào họ, thì không ai có thể chịu nổi cả và cuối cùng những người kia cũng đến giới hạn. Như một con đập bị vỡ, những tiếng cười vang lên.

“Ngài pháp sư thật tuyệt vời.”

Cùng giọng nói đó, những hành khác tụ lại quanh Zagan

“Cậu là người đi bộ hồi nãy đúng không?”

“Cảm ơn vì đã cứu chúng tôi.”

“Ra là trên thế giới vẫn có pháp sư tốt.”

Mắt Zagan xoay vòng vòng khi bị nói như vậy. Đây không phải là lần đầu cậu củ hành lũ cướp đường, và cũng không phải là lần đầu cậu cứu người. Nhưng đây là lần đầu cậu được cảm ơn.

Zagan không phải là người duy nhất bị bao quanh.

“Cô là học trò của ngài pháp sư sao ư?”

“Thật là một cô gái xinh đẹp.”

“Cô có một người thầy tốt đấy.”

“Um…”

Nephie cũng bị bao vây. Zagan cuối cùng cũng hiểu.

Chắc là tại có Nephie đi cùng mình ư?

Cậu chắc chắn rằng nếu cậu đi một mình, thì họ sẽ chạy biến đi như những lần trước. Cậu không biết họ nghĩ gì vì có Nephie, nhưng hình như cảm giác đó không phải là sợ hãi.

Zagan cảm thấy hơi không thoải mái vì đã có ý định cướp đồ của họ lúc nãy.

Rồi, người tài xế lấy ra một cái túi nhỏ.

“Này, cậu có muốn đi cùng để bảo vệ bọn tôi không? Tất nhiên chúng tôi sẽ trả tiền...dù không nhiều lắm.”

“C-chắc rồi.”

Người tài xế dúi túi tiền vào tay, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Dựa vào độ nặng và cảm giác, cậu chắc rằng trong này chứa 10 đồng vàng.

Dù nó chỉ là một món tiền vặt so với trước đây, nhưng bây giờ cậu lại đang rất vui. Chừng này có thể đủ để mua nguyên liệu nấu ăn và quần áo cho Nephie.

Gì thế này? Đồng tiền có sức cám dỗ mạnh như thế này ư?

Có vẻ nếu cậu đi làm gỏi lũ phản diện thì tiền sẽ tự chảy vào túi cậu.

Sau khi tìm ra một ho vọng nhỏ nhoi - thì cậu nghĩ kĩ lại và nhận ra rằng cậu cũng là một tên phản diện, kẻ đáng ra nên chết đi cho đỡ chật đất, cậu cảm thấy bủn rủn tay chân.

Trước khi cậu ngã vì thất vọng, cậu và Nephie chui vào trong xe. Hai người ngồi cạnh nhau, mắt họ chạm nhau.

“Chủ nhân.”

“...Gì vậy?”

“Tại sao...ngài lại cứu họ?”

“Eh? Ahh...đúng rồi, chỉ là tự nhiên muốn cứu thôi.”

Ban đầu cậu chỉ muốn cho cô ấy thấy rằng lũ cướp đường chẳng có gì đáng sợ, và cậu không nhận ra rằng cậu đã cứu những hành khách.

Nhưng chẳng phải đây là cơ hội để mình ghi điểm với cô ấy ư?

Vì tương lai tươi sáng sau này. Cậu phải lựa lời nói cho cẩn thận để mở cửa trái tim Nephie. Sau khi cầu nguyện Barbarus, người đã cho cậu rất nhiều lời khuyên tốt, Zagan trả lời như đó là điều hiển nhiên.

“Tôi chỉ muốn dạy cho cho lũ rác rưởi đó biết vị trí của mình thôi.”

Tại sao mình lại không bao giờ nói được câu nào tử tế vậyyyy!?

Vì lòng kiêu hãnh ư?

Cậu nghĩ mình sẽ nói những câu ngọt ngào như ‘Anh sẽ bảo vệ em’ hay ‘Anh không thể bỏ mặc những kẻ thất thế’, nhưng khi cậu nói ra thì chúng chẳng khác nào tiếng chó sủa.

Zagan đang cảm thấy chán đời vì đã tự vứt cơ hội ngàn năm có một vào thùng rác. Thế nên cậu không nhận ra Nephie đang nhìn cậu với vẻ hứng thú.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 2.4 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2.4 - Vol 1 - Chương 02(Phần 4): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite