ISEKAI RYOURIDOU - Chương 05: Buổi tối tệ hại (phần kết)

Credit: MỘT MÌNH THÔI

Xong hết phần một nhé...

chúc buổi tối vui vẻ.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

“Phải ha. Nó cũng chả phải một câu chuyện hay ho gì đáng nghe cho lắm. Chúng ta nên dứt điểm những phiền phức trước nhé.”

Như tôi nói, Aifa khịt mũi “Hn”, rồi tôi ngồi xuống cạnh bếp.

Cô ngồi với tư thế chân chéo một đầu gối.

(trans: ngồi giống hình chữ L ấy nhỉ phải không... Xem hình phần 1.)

Cách ngồi của cô khà là trang trọng, nhưng có điều nó không phù hợp với cách ăn mặc ‘sexy’ của cô ấy cho lắm.

“... Tôi cũng có thể ngồi xuống không.”

Sau khi tôi nói điều đó, tôi tháo tạp dề của mình ra.

Tất nhiên là tôi không cảm thấy gì lạ cả, nhưng do ngồi gần lửa tôi cảm thấy nóng.

Tuy nhiên, do tôi khá ấn tượng về quần áo của Aifa, nhiệt độ không cao gì mấy.

Tôi cảm thấy nóng do tôi bị quăng khỏi Nhật Bản từ tháng 6, khá nóng. Tôi nghĩ... nơi này tầm khoảng 30 độ.

Kể từ lúc này trời đã vào ban đêm, có thể nhiệt độ có thể giảm thêm nữa. Khi tôi cởi bỏ áo khoát và tạp giề ra cho đến khi người tôi chỉ còn chiếc áo thun, cơn gió đêm thổi từ cửa sổ trở nên thật dễ chịu.

“...Trang phục của cậu thật lạ. Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào có trang phục giống như cậu cả, ngay khi ở thị trấn Shukuba.”

“Un, tất nhiên rồi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bắt gặp những người có bộ trang phục giống như Aifa vậy.”

Trên bộ lông cứng, tôi cũng ngồi chéo chân như Aifa.

(trans: ngồi chéo bình thường...)

“Thế? Cô muốn hỏi tôi về điều gì? Thật sự phải nói cho cô biết rằng, bởi là tôi không hiểu được cái tình huống này là gì và tôi cũng không tự tin cho rằng mình có thể giải thích được tất cả cho cô hiểu được đâu”

“...Cậu, cậu đã đến từ nơi nào vậy?”

Câu hỏi này... là lần thứ hai rồi đó.

Ở một quốc gia Nhật Bản có tỉnh Chiba... Nếu mà tôi nói lại tương tự như vậy, cuộc nói chuyện này sẽ không chuyển tiếp gì cả.

Nhìn vào ánh mắt’dã miêu’ của Aifa, tôi nói.

“Aifa. Cô đã giúp tôi thậm chí là mời tôi đến nhà cô. Cô đã chọn tôi dù không có mục đích gì cả và mời tôi đến căn nhà của cô ngay lúc này với lòng tốt của mình. Tôi thật sự biết ơn cô. Sẽ không có chuyện gì dối trá trong câu trả lời trước đó đâu.”

(trans: mình nghĩ trước khi đến đây thì main đã nói nguồn gốc ‘xuất sứ’ cho em này biết rồi, nên câu cuối mình viết vậy.)  

Vì như vậy? Aifa nghiên đầu sang một bên như thể muốn nói.

“Cũng chính lí do đó, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ một cách thành thật nhất. Sau đó thì đó sẽ là quyết định của cô.”

Sau đó, tôi nói tất cả về hoàn cảnh của mình mà chính bản thân tôi cũng không hiểu.

Vể đất nước mà tôi đã sống trong hòa bình với cách riêng của mình trong suốt 17 năm.

Một ngày nọ, tôi bị tai nạn. Tôi đã kết thúc cùng với ngọn lửa ấy.

Khi tôi nghĩ mình đã chết thì tôi lại tỉnh dậy trong  một khu rừng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Có những nơi tương tự như khu rừng đó trong thế giới của tôi, nhưng đâu nó nơi này rất xa lạ và khác biệt.

“... Có lẽ là tôi được đưa đến một thế giới xa lạ nào đó trong cùng một thế giới. Ngoài ra là tôi, người đã chết rồi ấy vẫn còn sống đờ đờ ra đây và còn khỏe mạnh nữa chứ. Thật sự quá nhiều để tôi có thể suy nghĩ nó một cách chính chắn được.”

Tôi sắp nói tất cả các nghi ngờ  xoay vòng trong tâm trí tôi.

“Ví dụ nhé, điều tôi vừa nói về bây giờ, thế giới này. Aifa, cô  không biết có cái quốc gia vào có tên là Nhật Bản phải không?”

“...Không biết.”

“Không, cũng không thể cho tôi hiểu tại thời điểm đó. Ai đó không biết về Nhật Bản mà lại nói tiếng Nhật một cách lưu loát được. Điều đó là không thể trong thế giới của chúng tôi. Tại sao chúng ta có thể giao tiếp được như thế này mà lại không xảy ra vấn đề gì được chứ?”

“...”

“Vậy trong thế giới này, không chỉ có người Mohenri, mà còn có thủ đô Stone và vương quốc phía Tây cũng tồn tại? Diện tích của đất nước này là bao nhiêu?

(trans: phạm vi với diện tích nó có giống nhau không mọi người?)

“...Tôi thậm chí không biết nhiều về thủ đô Stone. Chỉ để bán sừng và ngà của Giba, chúng tôi phải đi bộ tới thị trấn Shukuba ở bên ngoài những bức tường đá. Tôi chỉ có thể nghe về thủ đô Stone từ đó thôi.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Aifa lặng lẽ nói.

“Chắc chắn là... tôi nghĩ tôi đã nghe rằng có hàng ngàn người đang sống trong thành phố phía trong bức tường đá của lâu đài Jenos. Thị trấn lâu đài mà Tây vương quốc Selva cai trị, số người cư trú trong đó nhiều như đếm sao ấy.”

“Hmm. Quy mô khá là lớn nhỉ. Thủ đô của người Stone, vị thần mà họ tôn thờ là gì, cô có biết được không.”

Cô đã trả lời lại với một biểu hiện đáng ngờ sau khi nghe câu hỏi này.

“Tất nhiên người  Selva thờ phụng Tây đức chúa trời Selva. Có bốn vương quốc lớn trong lục địa của Amusuhorun. Có bốn vị thần tối cao trong bốn vương quốc lớn. Những người không được ban phước bởi bốn vị thần tối cao ấy không được tồn tại ở trong Amusuhorun. Chỉ có những con vật là không thờ phụng thần. Asuta, cậu đừng nói với tôi là cậu thậm chí cũng không biết một chuyện như vậy nhé.”

“Không may cho cô là tôi chả biết gì cả. Tôi chưa bao giờ nghe thấy một lục địa, vương quốc hay thần thánh gì đó với cái tên như vậy cho đến bây giờ.”

Tôi nở một nụ cười cay đắng và quấn đầu trong một cái khăn.

 “Một chủng tộc săn bắt khoảng 500 người, một tấm bảng treo sừng hoang dã quái lạ,đó là điều mà tôi có thể giải quyết được. Nhưng khi tôi nghĩ về khả năng của những gì sẽ xảy ra khi tôi rời đi... đó là điều không thể. Thật không may là kết luận này đã nằm ngoài dự đoán của tôi rồi.”

Đúng vậy, tôi đã từ bỏ khả năng dể dàng như vậy ở nơi bắt đầu này, vì thế tôi đã không bị sốc quá nhiều về chuyện này.

Nhưng điều mà tôi nhận ra rằng là tôi không thể gặp lại cha và người bạn thơ ấu của tôi lần nữa.

Nhìn vào ánh mắt màu xanh của Aifa, tôi đã nói điều đó.

“Suy cho cùng thì kết quả hiện tại của tôi bay giờ,... có thể, theo lí tưởng của thần thánh nào đó, thì tôi đã được dịch chuyển sang một thế giới khác. Đó không còn phải là vấn đề để truyền đạt được nữa rồi . Tôi đang tự hỏi là đây có phải điều mà Chúa đã nhìn thấy được tương lai.”

“...”

“Từ xa xưa hay tương lai phía trước, hoặc một thế gới song song mà con người đã trải qua sự phát triển khác nhau, thậm chí là một thế giới một chiều kích cơ bản khác... dù sao đi nữa, đây không phải là thế giới mà tôi được sinh ra.”

“...”

“Tôi là người ở thế giới khác.”

Sau khi nói những lời không quen thuộc với đầu lưỡi của tôi, tôi nhúng vai thất vọng.

“Ngoài ra, tôi bị cái gì đó va vào đầu thì phải và có thể điên... câu trả lời của tôi có thể là một trong hai, tôi nghĩ vậy.”

“...Cậu thừa nhận cậu là người điên à?”

“Tôi sẽ không thừa nhận điều đó đâu. Bởi vì đối với tôi, 17 năm mà tôi sống như chính tôi. Nếu cô nói rằng tất cả đó là lời nói dối thì sự tồn tại của tôi cũng chỉ là dối trá mà thôi.”

Cô gắng nuốt cái tiếng thở dài khi nó gần như xuất hiện trên mặt tôi, tôi đã nói rõ như vậy.

“Tôi muốn nghe nó chỉ để đề phòng mà thôi, ở đây không còn người khác như tôi phải không? Con người trong thế giới tôi khi chết thì sau đó sẽ tái sinh ở đây trong thế giới này. Phải vậy chứ.”

“Cái chuyện ngớ ngẩn này không thể chấp nhận được.”

“Tất nhiên. Nếu mà có một phương thức như vậy thì thế giới này sẽ tràn ngập người chết.”

Tôi sao chép kiểu ngồi một đầu gối của Aifa và chạm vào càm tôi bằng một tay.

(trans: eng bảo kiểu tay như nhà tư tưởng ấy.”

“Đó là tất cả mà tôi có thể giải thích. Tôi sẽ chờ sự phán xét của cô.”

“...Tôi hiểu rồi.”

Sau khi liếc nhìn tôi lần cuối, Aifa chầm chậm đứng dậy.

“...Đến lúc rồi.”

“Hmm?”

“thịt đã gần chín rồi.”

Sau khi nói, cô gỡ bỏ cục đá và cái nắp trên nồi.

Khói trắng có màu hơi hồng bốc ra.

“Uwa,... mùi khá ngon.”

Tôi vui vẻ đứng dậy và cố nhìn vào trong nồi từ vai của Aifa.

Ở dưới đáy cái nồi tròn, nước nóng và miếng thịt ‘nhảy múa’ lắc lư.

Hơi nước bốc ra thật tuyệt vời và súp cũng không kém. Thứ này giống như nước xà phòng được ném vào trong vậy.

“...À, dĩ nhiên bữa ăn là quan trọng nhất nhưng chuyện ban nãy của tôi ổn chứ?”

Khi tôi hỏi, Aifa liếc nhìn tôi ở khoảng cách gần.

“Cậu là một tên đàn ông ở thế giới khác, hoặc cậu là một người có’tâm thần bất ổn’ đã giải thích được về chuyện đó,... Tôi hiểu được.”

“Hiểu được huh... côc có tin rằng có một câu chuyện điên rồ này à?”

“...Ít nhất, tôi biết được là cậu không cố lừa tôi.”

Aifa tránh mặt tôi và lấy rau đổ dồn bằng tay.

Uh, loại rau đó giống như củ hành xanh.

Nó đã cắt thành miếng  với con dao Aifa cầm trên tay. Có màu xanh lá cây, nhưng bề mặt bên trong trông giống như củ hành mà tôi mong đợi.

Chỉ có lớp da khô và mỏng trên bề mặt bị lột bỏ. Aifa ném nó vào nồi. Khối lượng hoàn toàn  cắt thành hai cho ra âm thanh ‘kerplunk’.

“Cậu không phải là kẻ nói dối. Có lẽ cậu là một người đàn ông điên rồ.”

Kerplunk, kerplunk.

Tổng cộng có 6 củ hành rơi vào trong nồi.

Trong khi nhìn vào nồi nữa sôi điên cuồng. Tôi lẩm bẩm “cảm ơn rất nhiều”.

“Cái gì vậy. Cậu, cậu hạnh phúc khi được gọi là kẻ điên à.”

“Đúng thế. Ít nhất là tôi cũng hạnh phúc chứ không phải là kẻ nói dối. Và cô cũng tin lời của tôi.”

“...Cậu đúng là người mà tôi không thể hiểu được.”

Aifa nói với giọng giận dữ và lấy củ khoai tây kem giống như rau. Phần da không bị bốc vỏ, chỉ cắt phần đưởng kẻ ở bề mặt. Kerplunk.

Mặc dù chiếc nồi này có đáy sâu nhưng bọt đã lên đến cạnh của chiếc nồi.

Trong khi khuấy nồi bằng một thanh gỗ giống như cái chày dày, Aifa nhìn tôi với đôi mắt đe dọa.

“...Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

“Hmm. Tôi sẽ làm gì à?”

“Sau này, cậu sẽ sống như thế nào. Cậu định tìm cách để trở lại thế giới cũ à.”

“Không thể nào mà tôi làm được điều đó đâu? Đầu tiên, nếu tôi muốn trở lại thì tôi vẫn có thể ở trong ngọn lửa. Ngay lúc mà tôi trở lại, tôi sẽ chết. Tôi không muốn trở lại nơi đó để chết đâu. Thật khó nhưng mà tôi đã chết trong cái thế giới đó rồi.”

(trans: bỏ đứa con gái thời thơ ấu tiếc vậy.)

“...Tôi hiểu rồi.”

“Nếu cô hối tiếc khi nhận ra sự phiền phức này, chỉ cần nói điều đó thôi. Tôi sẽ ra khỏi ngôi nhà này ngay lập tức. Tệ nhất là tôi sẽ cắm trại ở bên ngoài với cái khí hậu này...”

“Nếu cậu cắm trại trong khu rừng này, cậu sẽ bị ‘thịt’ bởi Giba và cậu cũng không còn mảnh xương nào vào ngày mai.”

Ngắt lời tôi, Aifa nói như thế.

“Và nếu cậu gặp Diga Sun, cái tên mà đã nhìn thấy tôi cùng với cậu, thậm chí cậu cũng không biết đến những điều cấm kị  bốn vị thần tối cao. Mọi thứ đó sẽ là trách nhiệm của tôi.”

“Eh? Vâng, nhưng mà...”

“Trong thời gian này, đừng đi đến những nơi mà tôi không thấy được.”

Trong khi khuấy nồi như một phù thủy trong câu truyện cổ tích, với giọng ồn ào, Aifa nói.

“Ít nhất là cậu hãy gõ vào đầu mình về ý thức và luật lệ của người dân Mohenri. Sau đó thì hãy chết nếu cậu muốn.”

“Được rồi,... thực ra cảm ơn cô rất nhiều. Aifa.”

“Vậy tại sao cậu lại cuối đầu xuống, cậu thực sự hạnh phúc khi tôi bảo cậu đi chết à.”

(trans: máu M trỗi dậy à anh. :3)

“Tôi hạnh phúc chứ. Nhiều đến nỗi nếu cô bảo tôi rời khỏi đây , tôi sẽ thực thi.”

Tôi cẩn thận trả lời vì tôi không muốn làm cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

Sau đó, Aifa rời khỏi tôi.

Bằng cách nào đó  khi tôi nhìn cô ấy ở khoảng cách gần và nếu tình hình hiện tại cứ như thế này, thì tôi cảm thấy như tôi phải cố giữ chặt lối suy nghĩ của mình.

Khi tôi nghĩ về cái tương lai không mấy thoải mái ấy.

Và về việc tôi tuyệt vọng đến dường nào cho đến bây giờ.

Và đối với tôi, những người  như vậy, Aifa đã nói với tôi là “Hãy ở đây”.

Cô cũng nói rằng “Cậu không phải là kẻ nói dối.”

Tôi không biết số phận tôi mang theo như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô ấy từ tận trái tim này rằng con người mà tôi lần đầu tiên tôi gặp khi đến thế giới này là người phụ nữ cứng đầu này.

(trans: tại sao không phải cô gái mà là phụ nữ nhỉ.)

“’...Nấu xong rồi.”

Cô ấy nói giọng vẫn còn một chút giận dữ. Aifa quay lưng lại với tôi.

Bây giờ khi cô bước vào cánh cửa ở giữa. Khi quay trở lại cô mang hai bộ bát và muỗng như thế và cùng với cái nắp trên tay.

Tất nhiên là mọi thứ đều làm bằng gỗ.

Từ dưới đáy của nồi  hấp và bọt, cô múc những thứ trồi lên bằng cái muỗng trong một cái bát và đưa nó cho tôi trong im lặng.

“Cảm ơn.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm ở lồng ngực, nhưng bụng tôi đói.

Tôi nhận nó trong sự biết ơn và ngồi xuống trong tấm lông thú.

Chờ đợi sự ‘sẻ chia’ của Aifa, tôi đã xem trạng thái của món súp một cách tò mò.

Đó là súp kem trắng.

Nó trông như súp (cá) trai vậy. Nhưng có mùi như ‘nabe’.

(trans; nabe là gì mọi người.)

Từ bề mặt của nó, thịt màu nâu và rau xanh đã được trộn lại.

Hành đã được cắt thành các kích cỡ hợp lí, còn khoai tây... tôi không nhìn thấy nó trong nồi. Tôi tự hỏi rằng nó có thể tan ra khi được đun sôi sau khoảng một thời gian.

Ngạc nhiên, món canh này có chút kem. Một loại rau giống khoai tây.

(Vâng, tôi tự hỏi nếu nó cùng màu sắc với khoai tây và hành tây. Loại hương vị nào sẽ tốt hơn.)

Có cái gì đó có thể tạo ra nhiều bọt như thế. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng đó là chất nhuộm. Tôi đã nhìn thấy nó  khi tôi đi đến một thị trấn trước đây.

(trans: https://en.wikipedia.org/wiki/Lye)

Các chất nhuộm được cho là có hương vị thô cản trở hương vị của thực phẩm. Bởi vì có nhiều hương vị, không ai biết phải làm gì để có thể loại bỏ nó.

(Bởi vì tôi đã sống nhiều năm với thành phần này. Tôi đến từ một thế giới khác khá là ‘đậm chất hương vị’)

Trong khi đó, Aifa cũng ngồi xuống với một sự thất bại.

“Tại sao cậu không ăn? Như cậu mong đợi rằng thịt Giba không thể ăn được à?”

“Không, không. Đến bữa ăn là mọi người phải ăn cùng nhau. Đó là phong tục của thế giới tôi. Nó thật sự rất ngon.”

Aifa nhún vai và chấp nhận ý định của tôi. Cô bắt đầu ăn phần của mình.

Xác nhận được điều này, tôi đã nói “Itadakimasu”.

Với chiếc muỗng gỗ, tôi lấy một miếng thịt từ trong súp trắng.

Đây là bữa tối đầu tiên của tôi trong thế giới khác.

Trong khi đưa phần của mình vào trong miệng. Tôi gửi lời tri ân tới món ăn của thế giới này và Aifa.

“Kinh quá.”

[Tiếng Việt]ISEKAI RYOURIDOU
favorite 9 / 10

you are viewing ISEKAI RYOURIDOU - chapter 5 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 5 - Vol 1 - Chương 05: Buổi tối tệ hại (phần kết) - ISEKAI RYOURIDOU - read ISEKAI RYOURIDOU online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite