ISEKAI RYOURIDOU - Chương 04: Buổi tối tệ hại (phần đầu)

Credit: MỘT MÌNH THÔI

chiều nay sẽ có chương 5 và kết thúc phần 1 nhé.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Căn nhà của Aifa cách  nơi chúng tôi đi  bộ ít nhất khoảng 10 phút.

Cũng giống như những căn nhà khác, nó ở một nơi trống trải và ít bụi rậm, một ngôi nhà bằng bằng gỗ đã được xây dựng tại đó.

Tại đây có vài ngôi nhà được xây dựng ở gần nhau, nhưng mà xung quanh ngôi nhà của Aifa thì  đặc biệt trống trơn. Nơi này yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhưng mà, từ quần áo đầy hoang dã của Aifa và cái tên ‘Mohenri’, tôi nghĩ nó sẽ là một ngôi nhà đơn sơ hơn. Lúc mà tôi nhìn thấy nó thì nó thực sự là một căn nhà gỗ trên cả tuyệt vời.

“Hee... cô sống trong một nơi tốt đó chứ.”

Mặc cho là nó không đủ lớn lắm để được xem là một căn nhà gỗ thực sự, song sự kết hợp của chất liệu của bảng và tấm ván bằng phẳng đã tạo nên cảm giác thoải mái. Dù sao thì căn nhà này cũng khá lớn. Nó cũng chả thua kém gì so với ‘Tsurumi-ya’ về kích cỡ cho lắm.

Tôi không thể nhìn thấy được rõ các chi tiết trong khi nó quá tối đi. Dẫu vậy cái mái nhà hơi nghiên về phía bên trái, dường như cấu trúc ngôi nhà gỗ này đã không sử dụng đinh hay ốc vít gì cả.

Xung quanh căn nhà có những cái rãnh  rộng khoảng 50 cm. Lối vào nhà là một khúc gỗ trọn gói được bao quanh bởi lối đi. Tôi đoán rằng họ làm thế để tránh động vật và nước mưa như thế này.

“... Này cậu đang làm cái gì vậy. Nhanh lên nào.”

“Ồ, xin lỗi.”

Lối vào này, nó làm tôi liên tưởng về cánh cửa kéo trượt ở Nhật Bản.

(trans: Cửa trượt  làm từ gỗ tròn.)

Tôi rụt rè khi đi vào trong trung tâm của ngôi nhà.

“Làm phiền.”

(trans: khi vào nhà của người khác thì thường nói là ‘làm phiền’ đúng không zạ’)

Bên trong thậm chí còn tối hơn.

Nhưng như mong đợi của tôi nó rất rộng rãi.

Có một bộ lông thú màu nâu sậm như lông nai được được đặt ở một phía sàn nhà.

Do Aifa đã bắt đầu cởi bỏ đôi giày của mình nên tôi cũng đã cởi đôi giày của mình nhanh chóng.

Mặc dù thế tôi không biết phải làm thế nào về đôi tất của tôi cả, tôi vẫn sẽ mang nó nếu cô ấy thấy ổn.

 Với chân trần, bộ lông mang lại cảm giác không ổn vì nó khá nhột.

Một âm thanh nặng nề vang lên ở phía sau lưng.

Aifa quấn vào cửa một cái bu lông không lồ.

(với điều này, trợ giúp sẽ không đến ngay bây giờ kể cả tôi có hét lên, huh.)

Trong khi cầu nguyện rằng cái tình huống ban nãy sẽ không đến một lần nữa, tôi quay lại với nội thất một lần nựa.

Có kích thước... 12 tấm chiếu.

ở bên phải và bên trái bức tường có những vết cắt lớn giống như cửa sổ vậy. Như dự đoán rằng ở đây không có kính nhưng  những cánh rừng mỏng giao cắt như một mạng lưới khổng lồ với kích thước 20 cm.

Tại nơi phía sau được cách nhau bởi ba bức tường, có 3 cánh cửa.

Chiều cao trần nhà vừa đủ. Dầm đã được phơi nghiêng về phía bên trái của bên ngoài. Nó được thiết kế để tránh gió và mưa. Tôi không biết nhiều về nó cho lắm nhưng nó khá tốt.

Nhưng... thật ra, thay nhìn vào những thứ này thì tôi lại khá quan tâm tới cái mùi đã kích thích khứu giác của tôi từ trước đó.

Mùi hương phức tạp mà cô ấy có, ở đây nó có sức ảnh hưởng gấp 3 lần.

Không sai gì nữa, đó là mùi thịt, hương thơm của thảo mộc và cả gia vị.

“... Chân cậu còn đau không?”

“Eh? Không hẳn, nó chỉ đau một chút thôi nhưng mà tôi cảm thấy nóng (ở chân nhé). Nó không có bị sưng lên. Cái chân của tôi sẽ phục hồi vào ngày mai ngay cả khi tôi không cần làm gì cả.”

“... Tôi hiểu rồi.”

Aifa bước đến giữa phòng trong khi đang suy nghĩ.

“Mặc dù tôi muốn nghe câu truyện của cậu ngay bây giờ nhưng mà tôi đang đói. Vì thế, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị bữa tối.”

“Xin cô, đừng có lo lắng cho tôi. Được thì... dù tôi không có gì để cho cô nhưng liệu tôi cũng có thể ăn cùng cô sao?”

“Chả phải cái tiếng ồn dạ dày của cậu đang yêu cầu đó sao.”

Không thể nói được, tôi chỉ có thể ngậm miệng của mình để cho cô ấy không nổi giận nữa... Mặc dù nếu tôi có thể được điều trị miễn phí bằng vài miếng thịt, tôi sẽ rất biết ơn. Nhưng nếu cô ấy kết thúc bữa ăn với cái mùi tuyệt vời ấy một mình thì tôi sẽ ngất mất.

Việc chuẩn bị bữa ăn đã bắt đầu. Sau khi tôi bước chân vào ngôi nhà này, tôi có để ý một số đồ nội thất được sắp xếp ở bên phải cửa sổ.

Không có tấm thảm lông hươu ở đó, thay vào đó là những tảng đá trắng trải dài trong không gian khoảng 2 mét giống như quảng trường và có những viên đá màu vàng được sắp xếp như hình thang vậy.

ở phía trung tâm là một cái bệ cao đến eo của tôi và có một cái nồi kim loại  màu đen bóng loáng lớn đặt ở giữa cái lỗ.

Đó là một cái bếp ở thời nguyên thủy vậy, nhưng nó cũng chưa hẳn phải gọi là nhà bếp.

(trans: ý đây là bếp chỉ với một cái lò.)

Về phía bên trong, có một bó củi xếp chồng lên nhau.

Tại sao hội trường  này cũng là bếp?

Có thể bởi vì ở nơi này có phong tục là mọi người phải ngồi nấu ăn cùng nhau.

Tuy nhiên trong ngôi nhà rộng rãi này, bây giờ chỉ có tôi và Aifa.

“Tôi chợt nhớ ra vài điều, gia đình của cô đâu?”

“Tôi đã nói với cậu rồi sao cha tôi chết cách đây vài năm còn mẹ tôi thì đã rất lâu rồi.”

Với đầu gối trước bếp, Aifa thẳng thắng nói.

Bởi là do tôi không biết về ý thức chung của cái thế giới này, không còn sự lựa chọn nào khác rằng tôi phải nói “Tôi hiểu rồi.”

Trong khi chờ đợi, ở phía nhà bếp bắt đầu có ánh sáng.

Tôi tự hỏi là làm sao nó có thể đốt cháy được chứ. Tôi nên đã nhìn thấy nó.

Dù sao thì căn phòng cũng đã có ánh sáng.

“Tại sao cậu lại mơ màng trong khi đứng vậy. Ngồi xuống nhanh đi vì nó khá là phiền đấy.”

“Ah, vâng,um... tôi có thể ngồi ở đâu? Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không biết gì về cái văn hóa và phong tục ở nơi này cả. Tôi không hiểu gì cả.”

Aifa đứng trước dãy phòng nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi nhận thấy một ngọn lửa đang thắp sáng trên tay cô ấy. Tôi hơi tò mò.

Một chiếc nến hình nến có tay cầm.

Đây là sản phẩm kim loại thứ ba mà tôi đã nhìn thấy sau kiếm và nồi.

Phải chăn... đó là dầu. Mùi hương căn phòng này đang ở nên mạnh hơn và nó tăng sự thèm ăn của tôi lên.

Sau khi đi qua đi lại, đặt cây nến trên bên phải và bên trái cửa sổ. Aifa nhìn tôi.

“Cậu thậm chí còn không biết phải ngồi xuống phải không? Cậu thực sự là một người đàn ông mà chả biết một thứ gì sao?”

Trong khi nói với đôi mắt quyến rũ của mình, cô từ từ cởi bỏ áo choàng ra khỏi vai cô.

default.jpg

Với ánh sáng ngày càng rõ rệt, cơ thể của Aifa có thể được nhìn thấy rõ ràng, tôi vô thức nhìn.

Rốt cuộc, người chỉ đeo một chiếc vòng cổ  và vài mảnh vải che ngực và chân. Phần còn lại không kém gì như đồ bơi thậm chí là đồ lót.

Mặc cho cô ấy không cởi mở cho lắm, nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ.

Bên cạnh đó, cô ấy cũng khá đẹp đó chứ. Cô ấy có một cơ thể tinh tế như một chiếc roi da.Với cá đường cong chết người ấy, trông thật linh hoạt và tao nhã... làm sao mà tôi có thể buộc miệng nói ra rằng cô ấy rất đẹp và quyến rũ.

(trans : bảo sao không bị Nt... à không có gì.)

Khi cởi bỏ cái áo choàng, sức hấp dẫn của cô lại tăng gấp đôi.

“...Này.”

“Vâng. Gì vậy?”

“”Đừng để một tiếng động lớn như vậy,... cái thứ trong ngực của cậu, đưa nó ra.”

Trong khi Aifa đặt chiếc ao choàng lên tường và dựa con dao rựa vào đó, cái nhìn chằm chằm của Aifa hướng đến tôi.

“Ngay cả khi cậu có con một con dao, một người yếu đuối như cậu không thể đả thương tôi được. Khi cậu đến nhà của một người khác, theo thói quen của người làng Mohenri là trao kiếm/dao cho họ.”

Tôi cạn lời.

Aifa nheo mắt và tiếp cận tôi với đôi mắt nguy hiểm.

Treo vòng eo của cô vẫn còn một con dao.

“Tôi có nên nhắc lại một lần nữa không. Phong tục của người Mohenri là TRAO KIẾM/DAO cho chủ nhà.”

“Đợi chút đã nào. Điều quan trọng nhất vẫn là xác nhận lòng tin với nhau phải không?”

Aifa vẫn im lặng và đưa tay trái lên.

Tôi đã gặp rắc rối và sau 3 giây tôi quyết định đưa nó cho cô ấy.

“Tôi biết rồi. Nhưng mà vui lòng... cái này rất quan trọng với tôi. Nó còn tinh tế hơn cả con dao săn nữa. Vì thế, mong cô có thể giữ nó tốt nhất có thể.”

“... Cậu đang xem tôi là một kẻ ngốc à? Người Mohenri vụng về với dao/kiếm của mình không nên tồn tại.”

“Không, đó không phải là ý của tôi. Ví dụ như nếu nó bị hư hỏng gì đấy, thì sẽ rất khó để sửa lại. Nếu cô hiểu được điều đó thì xin hãy nhẹ tay.”

Tôi tháo con dao Santoku ra khỏi túi áo ngực và đưa nó cho Aifa.

Trong khi nhìn chằm chằm vào tay cầm bằng gỗ mun, Aifa ngừng lại.

“... Con dao này, có phải nó là đồ lưu niệm hay thứ gì đó quan trọng của cha mẹ cậu phải không?”

“Ah, vâng, cũng tương tự như thế.”

Mặc dù tôi đã chết rồi, nhưng tôi lại không được mắc sai lầm  như thế.

Khi Aifa nhận được con dao Santoku, cô ấy giữ nó vào ngực và quay lưng đi.

“...Một người nào đó đối xử tệ bạc với gia đình của mình, không nên tồn tại ở Mohenri.”

Trong khi nói với giọng lạnh lùng, cô ấy mở cánh của ở phía sau và đi vào trong.

 Sau khi trở ra trong tay cô không còn con dao Santoku nữa mà thay vào đó là một đống nguyên liệu tahy vào đó.

Bởi vì tôi khá quan tâm tới nó, tôi chuyển sang tới phía trước bếp.

Khi nhìn xung quanh, kích cỡ cái nồi ấy khá là lớn.

Chậu có đáy, có đường kính 60 cm, độ sâu khoảng 30 cm. Nó có một cái đáy sâu  như một quả bóng cắt từ trung tâm.

“Cậu không biết nó là gì sao. Tôi đã phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị nó. Cậu ngồi xuống đi.”

“Không, tôi chỉ quan tâm tới nền văn hóa ẩm thực của thế giới này thôi. Sau cùng thi tôi cũng quen thuộc với công việc này mà.”

Mặc dù Aifa dường như còn nghi ngờ tôi nhưng dường như cô ấy  không phàn nàn  gì cả và đặt các đồ vật xuống gần chân cô ấy.

“Hee... cậu đúng là chàng trai sang trọng đấy.”

Có hai loại rau mà tôi chưa thấy bao giờ.

Nó có hình dạng và kích thước giống như củ hành tây, nhưng  nó có màu xanh rất sinh động.

Cái kia là... nó là cái gì vậy nhỉ. Nó lớn như nấm đấm của con người  và có hình cầu. Nếu tôi phải nói rằng nó i như củ khoai tây ấy. Tuy nhiên, nó có làm kem và tôi nhìn và biết rằng nó không khác gì như một thân cây. Tôi nghĩ nó được gọi là một gốc cây ngầm.

Và một thứ áp đảo bọn chúng đã xuất hiện, một cục thịt đã đặt xuống đất.

Có thể đó là lợn rừng, chân sau của con Giba.

Nó đã được cắt từ khớp hông của con lợn. Từ cái nhìn thì no có thể được xem là phần thịt đùi. Nó như một tản thịt độn 5kg vây.

Chỉ có thịt là được đặt trên một chiếc lá lớn như một trái sung cao su. Rau thì được cuộn lại trực tiếp trên sàn nhà. Khối lượng của nó khá được mong đợi.

“Cái gì sang trọng chứ? Cậu thật sự không biết phong cách sống của người Mihenri phải không?”

Trong khi lẩm bẩm điều gì đó thú vị, Aifa quay vào trong bếp.

Có một cách bình dùng để chứa nước đã được dùng để đựng gia vị. Aifa lấy một cái muộng gỗ và đổ đầy nước vào cái nồi đang sôi.

Kể từ khi lửa hừng lên,bây giờ nồi nước đã đủ nóng. Một nửa nồi nước đã bắt đầu được đun sôi.

Sau khi kiểm tra nồi nước, Aifa đi lấy chỗ thịt vừa nãy.

Cô lợi dụng phần mắt cá chân với móng chân và nắm chặt nó bằng tay. Sau đó cô bỏ thịt vào nồi hấp.

(Đừng nói với tôi là cô ấy định quăng một mớ ấy vào nhé.). Trong lúc tôi xem, Aifa đã lấy con dao ra khỏi eo và bất đầu cắt thịt Giba.

Uh, cách làm của cô ấy cũng giống tương tự như các quầy thịt nướng, bề mặt của phần thịt sức mẻ ra.

Phần thịt bị sức mẻ rơi xuống nước sôi.

Rõ ràng là phần thịt đã được ưu tiên tẩm gia vị. Vì thế, phần thịt đỏ ở bên trong đã lộ ra ngoài.

Mặc cho nó chỉ là con dao để đi săn nhưng nó lại rất sắt bén.

Lưỡi dao dài khoảng 20cm, dày 7-8 mm. Phần cuối con dao không đều đặn là mấy. Nó thực sự như một con dao sống vậy.

Phần tay cầm giống như con dao rựa trước đó. Nó không được bảo vệ gì cả.

Với con dao như thế, thịt đã bị nứt ra. Phương pháp nấu ăn ở nơi này khá là sơ khai.

Nhưng, tôi là con của một chủ quán ăn công cộng. Tôi không quan tâm đến bất kì món ăn quan trọng như thế nào. Nếu không có vấn đề về vệ sinh thì tôi sẽ không quan tâm đến nất kì phương pháp nấu ăn nào cả.

Rốt cuộc thì nó có ngon miệng không đây.

Chỉ cần nhìn nó thôi, sau tất cả thì trông nó rất ngon.

Tóm lại, đây là tất cả những gì mà tôi muốn nói.

Chỉ nhìn Aifa cắt thịt thôi mà cơn đói của tôi lại tăng lên.

“Sao cậu làm bộ mặt như đang phởn vậy hả?”

“Eh? Không, tôi rất ấn tượng  bởi vì nó trong rất ngon ấy mà.”

“... Không có thức ăn nào ngon hay dở cả đâu.”

Trong khi nói lại một lần nữa, Aifa đóng nắp nồi.

Ngay khi tôi có bảo nó là cái nắp nhưng mà nó chỉ là một cái tấm ván vuông bình thường.

Thêm nữa là trên cái nắp ấy được kê thêm một hòn đá nữa.

Phần chân của Giba bị sức mẻ đã trở nên mỏng manh hơn. Bề mặt lớp thịt được phết lên bằng bột đen đã được làm sạch.

Bởi vì phần thịt nạc đã đủ dùng. Khoảng 800 gram đã được đem đi cất.

Sau khi Aifa đưa mớ thịt còn lại vào trong kho, cô nhìn vào ngọn lửa và xác định nó và sau đó gật đầu với “Umu.”

Rồi cô ấy nhìn tôi.

“Phải mất một chút thời gian đến khi thịt được nấu chín,... giờ tôi sẽ nghe câu chuyện của cậu cho đến lúc đó.”

[Tiếng Việt]ISEKAI RYOURIDOU
favorite 9 / 10

Bạn đang xem bộ truyện ISEKAI RYOURIDOU - chương 4 để theo dõi bộ truyện sớm nhất khi ra mắt hãy click icon hình trái tim ở thanh công cụ bên dưới hoặc ở khung thông tin truyện bên tay trái
Nếu gặp lỗi hotlink. hãy thử clear cached bằng ctrl+f5 hoặc vào setting của trình duyệt nhé

like và comment không tính phí, vì thế hãy like và comment để ủng hộ nhóm dịch nhé :3
0
0
0
Nhấn Shift+Enter để xuống hàng, sử dụng cú pháp || [bình luận] || để dấu spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 4 - Vol 1 - Chương 04: Buổi tối tệ hại (phần đầu) - ISEKAI RYOURIDOU - read ISEKAI RYOURIDOU online at otakusan.net

Báo lỗi
keyboard_capslock

Theo dõi