Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 02(Phần 1): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy

Credit: LOLI SAIKOU

Và thế là nó thành ra thế này. Sau khi nhanh chóng thanh toán tiền hàng, cậu vui vẻ quay về lâu đài. Nhưng sau khi bỏ một giờ khổ sở để cố nói chuyện với cô Elf, thì cô ấy chỉ nói duy nhất một câu.

“Ngài...định giết em bằng cách nào?”

Không có thời gian nấn ná để nghe giọng nói trong trẻo như tiếng chuông của cô.

Cậu gỡ còng khỏi tay chân cô, nhưng cậu lại không gỡ được cái vòng cổ phong ấn ma lực quanh cổ cô. Zagan rất muốn tháo nó ra, nhưng cậu không thể làm được. Tên dẫn chương trình cũng không biết cách tháo chiếc vòng cổ, và họ cũng không đưa chìa khóa cho cậu. Có vẻ chiếc chìa khóa cũng không nằm trong mớ tài sản mà lão Ma Vương để lại, nên cậu đành phải bỏ thời gian ra để nghiên cứu nó.

Tuy cô ấy không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng cô vẫn dùng một giọng bi thảm nói với cậu.

“Nếu em biết cách mình bị giết...thì em nghĩ mình sẽ đỡ sợ hơn một chút.”

Vẻ mặt của cô không phải là lo âu mà là cam chịu. Zagan vội vã la lớn.

“Khoan, khoan, khoan! Tôi không định giết cô đâu. Nếu cô mà chết thì mệt lắm.”

Cậu định giải thích cho cô, nhưng không hiểu sao vẻ mặt của cô lại buồn thảm hơn cả vừa nãy.

“Nói cách khác, nếu chết được thì đã tốt....đúng không?”

Cô gái xanh mặt nhìn lên những sợi dây xích treo trên trần nhà, và những bộ xương bị cột trong đó.

Mồ hôi lạnh chảy xuống má cậu.

Không, là do tôi quá lười để dùng phép thuật dọn dẹp chúng, nên tôi cứ để nguyên như vậy thôi.

Lâu đài này đã từng là lãnh thổ của một pháp sư khác. Số tiền cậu dùng để mua cô cũng là tài sản còn lại của hắn, nên Zagan chẳng quan tâm lắm về số tiền đó.

Tuy nhiên, tên chủ cũ là một pháp sư tài năng, và lâu đài của hắn chứa đầy dụng cụ tra tấn, pháp thuật, xương người và xác chết. Treo xương trên trần nhà không phải là sở thích của Zagan, nhưng trong thình trạng này thì dù cậu có nói gì cũng vô dụng. (Trans: Vậy mà thánh vẫn chưa chịu dọn, lười cỡ đó là cùng)

Dù đang hoảng loạn, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và nói.

“Cứ yên tâm. Tôi không định dùng những thứ trông nguy hiểm kia lên cô đâu, tôi không muốn làm cô bị thương. Thế nên cô không cần phải sợ.”

Cậu không thể nói một cách tử tế, nhưng cậu nghĩ mình đã truyền được mong muốn của mình cho cô ấy...Nhưng cô ấy có tin không thì là chuyện khác.

Đúng như cậu nghĩ, cô gái nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Vậy...ngài mua em về để làm gì?” (Trans: Để yêu chứ để làm gì)

“Ugh, việc đó....”

Đó là một câu hỏi hiển nhiên. Tuy nhiên vì tính cách của mình, cậu không thể nói với cô ấy rằng cậu đã yêu cô ấy thừ ánh nhìn đầu tiên.

Mình nên làm gì đây, ước gì mình hỏi Barbarus về vần đề này trước đây…

Zagan đã bỏ anh ta lại buổi đấu giá, nhưng tại sao anh ta lại không theo cậu ta về? Mà hình như anh ta cũng không có nhiều kinh nghiệm về chuyện tình cảm, nhưng dù vậy, anh ta vẫn có thể nói những câu như ‘chọn đúng người phụ nữ’ một cách tự nhiên. Ít ra thì anh ta vẫn tán gái giỏi hơn Zagan.

Câu trả lời tự chui ra khỏi miệng Zagan khi cậu kêu lên như bị dồn vào chân tường.

“Cô không cần biết.” (Trans: Tsundere hả pa)

Mình nói gì thế này!? Cậu hét lên trong đầu. (Trans: Rồi, Tsundere chắc luôn.)

Dù biểu hiện của cô gái vẫn không đổi. Nhưng cậu vẫn thấy nét chán nản mơ hồ trên gương mặt cô.

Sao cô ấy lại bình tĩnh dữ vậy?

Có lẽ cô không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng theo cậu thấy thì nó giống như cô ấy đã từ bỏ tất cả hơn. Những kẻ ở buổi đấu giá nói rằng chúng vẫn chưa làm gì bậy bạ với cơ thể của cô từ khi cô bị bắt, nhưng chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra....

“Cô có…”

Zagan mở lời, nhưng rồi cậu nhận ra rằng cậu chưa biết tên cô.

Và cô ấy chưa biết chút gì về cậu.

Cuối cùng, cậu quyết định giới thiệu trước.

“Tên tôi là Zagan. Tuy tôi là một pháp sư, nhưng tôi không có sở thích tra tấn người khác đâu.”

“Vâng.”

“Vậy, còn tên củ…”

Cậu định hỏi tên cô, nhưng cậu không thể nói hết câu.

Không!...Mình chỉ định hỏi tên cô ấy thôi mà, tại sao việc nói chuyện với một cô gái lại khiến mình lo lắng chứ!

Zagan là một pháp sư mạnh mẽ. Nhưng cậu lại không can đảm đến nổi đứng lại chiến đấu tới cái chết trong tình huống vô vọng.

‘Can Đảm’, cậu nghĩ đó không phải là thứ dành cho cậu. Tuy nhiên, nếu bây giờ cậu không tập trung, thì mọi thứ vẫn sẽ mãi như vậy.

“Tên của-”

Khi cậu mở miệng nói lần nữa, cô gái thốt lên ‘ah’ rồi nói.

“Xin lỗi ngài vì không tự giới thiệu trước. Tên em là Nephilia.”

Cậu cảm thấy một luồng khí mát mẻ thổi trong ngực cậu. Hình như cô gái đã đoán được Zagan muốn nói gì, và cậu nghĩ.

Cô ấy đúng là một cô gái chu đáo đến tuyệt vời.

“Nephilia...huh.”

Cậu muốn nhẩm lại cái tên này lần này đến lần khác. Trong thần thoại ‘Nephilim’ có nghĩa ‘Người ngã xuống từ thiên đường’, ‘Nephilia’ là cách gọi nữ tính của nó. Cậu nghĩ đó là một cái tên đẹp.

Tên của cô ấy cũng đẹp y hệt con người của cô ấy vậy.

Cậu trở nên cực kỳ vui vẻ chỉ vì biết được tên cô ấy, và bây giờ cậu đã hiểu ý nghĩa của câu ‘Tình yêu làm mù con mắt’.

Có thể gọi đây là hưng phấn cũng được. Nếu có một người bị như thế này liên tục thì dù có là kẻ mạnh nhất loài người đi chăng nữa cũng phải gục ngã.

Nhưng Nephilia là tên hay họ vậy cà?

Cậu bình tĩnh lại rồi hỏi cô.

“Nephilia...rồi gì nữa?”

“Chỉ Nephilia thôi. Em không có họ. Nếu ngài thấy tên em khó đọc, thì cứ gọi em là Nephie cũng được.”

“Được á!?”

“Vâng?”

Cái tên Nephilia nghe rất hay, nhưng Nephie nghe cũng dễ thương không kém. Cô gái - Nephie nghiêng đầu khi thấy sự hoảng loạn của cậu.

Thật ra, mình cũng không có họ giống cô ấy…

Từ khi cậu đủ lớn để nhớ, thì cậu đã phải bới rác sống qua ngày. Bỏ qua vấn đề họ tên qua một bên, cậu còn chẳng biết bố mẹ cậu trông như thế nào. ‘Zagan’ là cái tên mà những kẻ trong khu ổ chuột dùng để gọi cậu, nó là tiếng lóng để chỉ một kẻ xảo quyệt và tàn ác.

Bây giờ nghĩ lại thì, những ngày đó thật tuyệt vời. Lũ bạn trộm cắp và những người dân trong thành phố vẫn nói chuyện đàng hoàng với mình. Dù hồi đó mình nhiều lần bị đánh lên bờ xuống ruộng, nhưng đó chính là những gì làm nên quá khứ của mình.

Dù cậu đã phạm phải nhiều tội lỗi, nhưng ít ra lúc đó vẫn ở ngoài sáng và có thể nói chuyện với con gái một cách tự nhiên. Nếu Zagan nghĩ về những ngày huy hoàng trong quá khứ thì chúng chính là khoảng thời gian khi cậu còn nhỏ.

Rồi, cậu nhận ra Nephie đang nhìn cậu một cách trống rỗng và cậu lắc đầu.

“Đó là chuyện bình thường với tộc Elf ư? Không có họ ấy?”

“Không, đó là vì em là một đứa trẻ bị nguyền rủa.”

“Một đứa trẻ bị nguyền rủa...?”

Zagan cau có khi nghe thấy những lời đó. Còn Nephie thì dùng tay che miệng như thể cô vừa lỡ lời.

“Um...sao ngài lại hỏi em chuyện đó?”

“Ah, tôi chỉ tò mò thôi, và...”

Cậu lưỡng lự khi nói rằng cậu không chỉ muốn biết tên cô và ý nghĩa của ‘Đứa trẻ bị nguyền rủa’, mà cậu còn muốn biết thêm về cô ấy.

Nephie gật đầu như hiểu ra gì đó, và không biết vì sao, cô ấy lật váy lên.

Cậu có thể thấy rõ mồn một cặp đùi trắng như tuyết và chiếc quần lót ren tinh xảo của cô.

“Xin hãy yên tâm, em vẫn còn trong trắng.”

Mặt cậu đỏ rực.

“C-Cô có biết mình vừa nói gì không hả?”

“Hmm? Chẳng phải trinh nữ có nhiều ma lực hơn sao. Chẳng phải ngài muốn chắc chắn rằng thứ nguyên liệu đắt giá của mình không bị vấy bẩn sao?”

“Đừng có hiểu lầm ý tôi, tôi không có ý định dùng cô làm thí nghiệm hay tra tấn cô.”

Nephie làm ra một khuôn mặt như thể cô không hiểu những lời cậu vừa nói.

“Vậy, tại sao ngài lại mua em?”

“...”

Zagan nâng trán và im lặng.

“Cô không cần biết.”

Và rồi cậu lại trả lời y hệt vừa nãy. Hay đúng hơn là cậu không dám nói thật.

Nếu một cô gái nghe thấy một kẻ nói rằng hắn đã yêu cô ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên, và sau đó liền dùng tiền mua đứt cô, thì chắc chắn người khác sẽ nghĩ rằng hắn là một tên biến thái chính hiệu. Zagan không thể chịu đựng được nếu Nephie nhìn cậu như một tên biến thái. Dù pháp sư có một cuộc sống bất diệt, thì họ vẫn có thể chết vì sốc.

Bỏ chuyện đó qua một bên, không trả lời đàng hoàng cho cô ấy chỉ tổ làm cho cổ lo hơn mà thôi.

Cậu nên làm gì đây? Hay là cho cô ấy về nhà bữa nay nhỉ…

Khoan, cô ấy có nhà để về không nhỉ?

Vừa nãy cô ấy tự gọi mình là ‘Đứa trẻ bị nguyền rủa’, và hình như cô ấy không muốn bị hỏi về chuyện này. Zagan cũng từng là kẻ không có nhà, và cậu cũng không có họ giống cô ấy nốt. Tất nhiên nếu cô ấy muốn về thì cậu sẽ giúp, nhưng cậu không thể cứ thế mà hỏi được.

Zagan đã mua cô ấy, nên bây giờ họ sẽ sống cùng nhau nhưng…

Huh, sống chung với nhau?

Cậu mới chỉ vừa có thể nói chuyện đàng hoàng với cô ấy, liệu cậu có thể sống cùng một cô gái dễ thương như thế này không? Cậu bắt đầu thấy chóng mặt.

Cậu đã mắc một sai lầm lớn. À, nhưng tất nhiên cậu vẫn thấy hạnh phúc, tuy nhiên cậu vẫn cảm thấy mình vừa làm điều mà đáng ra không nên làm.

Bình tĩnh. Mày là một pháp sư, một pháp sư mạnh mẽ không bao giờ được mất bình tĩnh.

Mà họ không ngủ chung giường đâu. Đầu tiên là điều kiện sinh hoạt….cậu phải bắt đầu với những thứ cần thiết cho cuộc sống của cô.

Zagan đứng dậy khỏi ngai vàng và tiến đến trước mặt Nephie.

“Nephie.”

“Vâng.”

Đứng trước mặt cô ấy và gọi thẳng tên cô làm cậu xấu hổ đến lạ. Tuy nhiên cậu vẫn có thể nói chuyện rành mạch rõ ràng.

“Nephie, tôi đã mua cô, và cô là của riêng tôi.”

“Em biết.”

“Vậy đầu tiên, tôi sẽ cho cô một căn phòng. Cô có thể tự do lựa chọn bất cứ căn phòng nào mà mình thích.”

“Nói cách khác, ngài cho phép em chọn nơi mình chết ư?”

“Tôi đã nói là tôi không định giết cô rồi mà nhỉ?”

“Em không hiểu...sao ngài lại làm thế...vì em. Dù ngài có dùng em như thế nào...thì chẳng phải cuối cùng em cũng sẽ chết ư?”

Đó là câu hỏi mà cô đã luôn tự hỏi khi cô bị con người bắt, cô tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn hi vọng nữa.

Zagan cũng có những ký ức như vậy

Trước đây cậu đã phải trộm cắp và bới rác để sống qua ngày.

Hồi đó...mình muốn nghe người khác nói gì nhỉ...?

Đến bây giờ cậu vẫn chưa biết được câu trả lời. Nhưng dù vậy cậu vẫn đưa tay lên mái tóc của cô. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của cô, cậu biết rằng cậu làm cô ấy rùng mình. Cứ như vậy, cậu không dùng chút lực nào lên tay và nói.

“Tôi mua cô vì tôi cần cô. Nên đừng có chết.”

Nephie tròn mắt nhìn cậu vì ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm này của cô.

“Ngài...cần...em...ư?”

Dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn phải nói cho rõ.

“Đúng. Tôi cần cô. Nên từ giờ cô hãy sống vì tôi.”

“...Vâng”

Vẻ mặt của Nephie không đổi, nhưng cô không nghi ngờ lời nói của cậu.

Dù điều đó không có nghĩa là cô hoàn toàn tin tưởng cậu, nhưng cô không còn đau buồn vì cái chết nữa.

Đây chính là khởi đầu cho một cuộc sống lâu dài về sau của họ.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 2.1 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2.1 - Vol 1 - Chương 02(Phần 1): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite