Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 02(Phần 2): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy

Credit: LOLI SAIKOU

“Giờ thì, phòng của cô…”

Chỗ nào thì được nhỉ? Nephie đã từng bị bắt làm nô lệ, nên cậu chắc cô ấy đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Một căn phòng đẹp chắc chắn sẽ tốt hơn một căn hầm tối tăm nhiều.

Trong trường hợp đó, căn phòng trên đỉnh ngọn tháp với tầm nhìn tốt sẽ là lựa chọn tốt nhất. Khi cậu dẫn cô ấy tới đó, cậu chợt nhận ra một điều.

“Nephie, cô có ở trên cao được không?”

Dù cậu nghĩ đây là một câu hỏi khá bình thường, nhưng cô ấy vẫn vô cảm gật đầu.

“Vâng, ngài có trói tay hay cổ em lên cũng không sao đâu ạ” (Trans: Nghi bé này bị M lắm)

“Tôi đâu có nói gì đến vụ tra tấn đâu?”

“Em...xin lỗi. Khi em nghe tới chỗ cao, thì em không thể nghĩ đến thứ gì khác được.”

Zagan lấy tay ôm mặt khi nghe thấy câu trả lời của cô.

Zagan nhận ra rằng để cô ấy trên cao không ổn. Và dù cậu không nghĩ nó có thể xảy ra, nhưng khả năng Nephie sẽ chơi trò nhảy lầu tự tử vụt qua trong tâm trí cậu.

Nhưng dù vậy, họ vẫn leo lên tầng cao nhất. Có vẻ trời đã bắt đầu tối. Với một cái búng tay của Zagan, tất cả nến trên tường sáng lên cùng một lượt.

“Đường này.”

“Vâng - ah -”

Khi Zagan đang miệt mài leo tháp, Nephie thốt lên và loạng choạng. Ngọn lửa lập lòe của nến không phải là một nguồn sáng đáng tin cậy, nó không thể chiếu sáng phần chân được, và đôi giày cao gót của Nephie khiến việc di chuyển còn khó khăn hơn nữa.

Zagan ngay lập tức dùng tay đỡ lấy cô.

“Em...xin lỗi…”

Mặt cô gần đến nỗi mũi họ suýt chạm nhau, một mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng lọt vào mũi cậu. Đôi mắt xanh với lông mi trắng của cô ấy đang nhìn thẳng vào cậu. Cậu không thể chống lại lại sự vẻ đẹp của đôi mắt đó, và cùng lúc đó, cảm giác xấu hổ tràn ngập tâm trí cậu.

Để đánh lạc hướng cô, cậu khàn giọng nói.

“C-coi chừng. Nhớ bước đi cẩn thận một chút.”

“Vâng...em...hiểu.”

Có lẽ sự thô lỗ đã làm Nephie buồn. Khi bước đi trên cầu thang, Zagan cảm thấy một cảm giác mềm mại trên tay cậu.

Huh? Mình...đang nắm tay Nephie ư?

Cậu không muốn cô ấy bị ngã. Và thế là cậu vô thức nắm tay cô ấy. Cậu không nghĩ đây là lần đầu cậu nắm tay con gái, nhưng cậu không nhớ trước đây cậu có làm vậy...Có lẽ đây là lần đầu tiên thật.

Đôi tay trắng nõn của cô ấy thật mảnh mai, mềm mại và ấm áp. Cậu có thể cảm thấy nhịp tim của cô qua bàn tay cô, hoặc có thể đó là nhịp tim của cậu chăng?

Nephie vừa ngạc nhiên nhìn vào bàn tay của cậu vừa ngoan ngoãn đi theo cậu.

Zagan đang cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, nhưng cậu cũng không muốn thả tay cô ấy. Hai người tiếp tục leo lên đỉnh tháp. Sau khi leo lên khoảng ba tầng, cuối cùng họ cũng có thể thấy cánh cửa của tầng cao nhất .

Tuy cậu lo lắng rằng cô ấy sẽ thấy mệt khi phải leo cầu thang để đến phòng, nhưng cậu vẫn đặt tay lên cửa.

“Tôi không thường không dùng phòng này, nên có lẽ nó sẽ hơi bẩn.”

Và rồi cậu tự hỏi ‘Mình vào phòng này bao giờ chưa nhỉ?’. Cậu đã sống ở đây một thời gian , nhưng cậu chỉ chú ý đến thư viện và cũng không kiểm tra hết các phòng trong lâu đài.

Và rồi cậu phải hối hận ngay lập tức vì sự lười biếng của mình.

Một luồn gió lạnh toát thổi vào căn phòng, và một lưỡi đao máy chém sáng loáng đang đung đưa trên đầu cậu.

Ngoài ra cậu còn thấy vài cái xác khô và những cái bình chứa đầy chất lỏng trông nguy hiểm vươn vãi khắp căn phòng. Nhưng với ánh sáng lờ mờ từ nến, nó khiến căn phòng trông còn nguy hiểm hơn nữa.

“Thôi bỏ phòng này đi.”

Cậu vội vã đóng cửa lại, nhưng đã quá trễ.

Con người tuyệt vọng nhất khi thấy hi vọng của họ bị nghiền nát. Ánh sáng trong đôi mắt Nephie vụt tắt khi nhìn thấy mớ dụng cụ tra tấn và cô lại lúc Zagan nói cậu cần cô. Cô dang hai tay ra như thể từ bỏ mọi thứ.

“Làm ơn, xin hãy làm bất cứ điều gì ngài muốn, chủ nhân.”

“Không phải vậy, cô biết mà? Nó là...Đúng rồi! Nó là một cái bẫy để phòng ngừa những kẻ xâm nhập.”

Dù vậy cậu vẫn nghĩ rằng đây là một cái cớ cực kỳ tệ hại.

“Nhưng mà cô biết đấy. Nó thật vô dụng và tốn không gian. Thế nên để tôi phá nó.”

Sau đó cậu ném một quả cầu ánh sáng vào căn phòng có lưỡi đao máy chém và đóng cửa lại

Ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên.

Chấn động từ vụ nổ truyền ra ngoài qua khe cửa, và khiến mái tóc trắng tuyết của Nephie bay phấp phới. Khi cậu định nhìn vào trong thì cánh cửa đổ sập xuống. Hình như bản lề của nó nát rồi.

Cậu chắc chắn những thứ kinh dị trong phòng đã hóa thành bụi hết rồi...nhưng căn phòng cũng cháy đen luôn, nên có vẻ cậu không dùng phòng này được nữa, ngay cả ngọn nến trên tay cậu cũng bị thổi tắt. Đột nhiên một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc má cậu

Nhưng ít nhất những thứ làm cô ấy sợ đã biến mất rồi.

Cậu quay đầu lại nhìn Nephie, cô đã hóa đá vì sợ và mặt cô thì xanh lét.

Môi cô ấy run rẩy vì sợ.

“Đây là lần đầu tiên...em thấy một ma thuật mạnh đến mức này.”

Mà tất nhiên là cô ấy sẽ cảm thấy sợ khi có một thằng điên tự nhiên bắn phép lung tung rồi!

Dù cậu đã cố kìm chế, nhưng nó vẫn đủ để biến một pháp sư bình thường thành tro hơn ba lần. Tất nhiên không có người bình thường nào có thể bình tĩnh khi thấy nó cả.

Không, do người duy nhất mình nói chuyện trực tiếp là Barbarus, nên mình mới....

Cậu chỉ có thể thoải mái khi đối phương là pháp sư.

Không còn việc gì để làm, cậu quay lưng khỏi căn phòng.

“...Thôi, chỗ này không được, nó trông ảm đạm quá.”

“Ngài gọi cái này...là ảm đạm á?”

Zagan không thể trả lời câu hỏi của cô gái đang nghiêng đầu như một chú chim non cạnh cậu.

Nephie bước vào trong căn phòng.

Tro bụi nhảy múa theo mỗi bước chân của cô. Cửa sổ căn phòng còn không có nổi kính, nên trông nó giống một cái lồng chim hơn là một căn phòng. Đây không phải là nơi một cô gái nên tới.

Dù vậy, Nephie vẫn tiếp tục bước tới ban công.

Mình phải lập một kết giới chống ngã ở đó.

Tất nhiên cậu không nghĩ Nephie sẽ nhảy xuống, nhưng cậu vẫn nên đặt một kết giới ở đó. Vì trong trường hợp tệ nhất, nó sẽ bị sập.

Để tránh viễn cảnh tệ nhất, cậu đứng cạnh cô.

Dù ban công có rào chắn đá, nhưng nó lại có vài vết nứt. Nếu nó sập ngay bây giờ thì cậu cũng không lấy làm lạ.

Đặt tay lên rào chắn, Nephie nhìn lên bầu trời. Vì trời đã trở tối, nên mây đã thưa hơn một chút, vầng trăng bạc đang tỏa sáng trên bầu trời.

Nhìn lên bầu trời Nephie đưa hai tay lên. Dù đó chỉ là một hành động bình thường, nhưng cậu lại cảm giác như mình đang xem một nghi lễ thiêng liêng nào đó vậy.

“Cô...thích mặt trăng ư?”

“...Em không biết.”

Có vẻ hiện giờ cô ấy chỉ toàn trả lời bằng câu ‘Em không biết’.

Tuy nhiên, đôi mắt cô ấy phảng phất nỗi nhớ nhà. Và không hiểu sao Zagan cũng bắt chước cô đưa tay lên.

“Tôi không có bắt gì đâu đấy.”

“...Em cũng nghĩ vậy.”

Câu trả lời nghiêm túc của cô làm cậu xấu hổ muốn chết. Sao cậu không bao giờ nghĩ ra thứ gì hay ho để nói vào những lúc như thế này chứ?

Rồi, Nephie thì thầm.

“Em...có thể lấy phòng này không?”

Đây là lần đầu tiên Nephie nói câu như vậy. Tuy nhiên, Zagan lại nghi hoặc nhìn vào căn phòng. Tuy bây giờ nó không có gì đáng ngại, nhưng nó cháy đen và cửa sổ của nó còn không có kính. Đây không phải là nơi mà con người có thể ở.

Và nếu mình dùng phép thuật để sửa lại, thì cái máy chém sẽ hiện lên lần nữa.

Thế là cậu đành phải dọn dẹp tất cả bằng tay.

“Có lẽ một căn phòng khác sẽ phù hợp…”

Và ngay lúc đó, cậu nhớ ra rằng những căn phòng khác trong lâu đài cũng ở trong tình trạng tương tự. Nếu không treo đầy dụng cụ tra tấn thì cũng chứa đầy những công cụ ma thuật kỳ dị. Nói tóm lại, chẳng có căn phòng nào hợp với con gái cả.

Zagan lo lắng hỏi.

“Cô có chắc căn phòng này hợp với cô không?”

“Vâng, vì đây là căn phòng ngài chuẩn bị cho em mà, chủ nhân.” (Trans: Best girl là đây.)

Cậu không nghĩ dùng ma thuật để đốt những thứ bên trong ra tro là ‘chuẩn bị’, nhưng…

Dù cậu nói căn phòng khác sẽ phù hợp hơn, nhưng chính cậu cũng nghi ngờ điều đó, nên Zagan đánh gật đầu.

“Vậy thì tốt. Cô có thể tự do dùng nó.”

Dù cậu có hơi phóng đại, nhưng Nephie gật đầu và nói.

“Cảm ơn ngài rất nhiều, chủ nhân.”

Những từ đó đâm xuyên qua trái tim cậu.

Nephie nghiêng đầu hỏi.

“Ngài sao vậy, chủ nhân?”

“...Không có gì, cũng lâu rồi mới có người nói vậy với tôi.”

Cậu đã vài lần dẫn những người lạc vào trong lâu đài ra ngoài mà không giết chết họ, nhưng cậu trông không giống một người tốt chút nào. Nên bình thường, những kẻ đó sẽ chạy biến đi mà không cảm ơn cậu

Tuy nhiên, Nephie không nghĩ rằng điều đó là kỳ lạ, và cô gật đầu.

“Em cũng nghĩ rằng lâu rồi em mới….nói như vậy.”

“Tôi hiểu.”

Ngày mà cậu có thể nói ‘cảm ơn’ rồi sẽ đến.

Họ vẫn chưa mở của trái tim mình cho người kia, nhưng cậu mừng là cậu đã có thể nói chuyện bình thường với cô.

Và rồi, ngày đầu tiên kết thúc.

Trans: Không hiểu sao mình lại không up được cái hình minh họa. Còn ngày mai mình phải học buổi sáng nên tới chiều 5 giờ mới up chap mới được, xin lỗi.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 2.2 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2.2 - Vol 1 - Chương 02(Phần 2): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite