Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 3(Phần 2): Những người ít nói sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ khi nổi giận.

Credit: LOLI SAIKOU

“Ngài dậy rồi ạ, chủ nhân?”

Zagan thường ngồi ngủ trên ngai vàng vì nó là trung tâm của kết giới, và đó cũng là nơi cậu tập trung mọi chức năng của nó. Nếu ngồi đó thì dù bị tấn công bất ngờ, cậu cũng sẽ không bị giết trong một đòn. Hơn nữa nếu có thứ gì đó đáng nghi xâm nhập vào lãnh thổ của cậu thì nó sẽ ngay lập tức thông báo cho cậu. Nói cách khác, ngai vàng là nơi được bảo vệ tốt nhất trong cả lâu đài.

Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì dù nằm hay ngồi cậu vẫn có thể phản ứng ngay lập tức, nên cậu đã hình thành thói quen ngủ ngồi.

Vào sáng hôm đó.

“Chào buổi sáng, chủ nhân.”

Nephie chào cậu trong trang phục hầu gái. Cô đã không đánh thức cậu dậy.

“Ờ-ừ.”

Zagan trả lời, và Nephie nhanh nhẹn cúi đầu.

“Bữa sáng đã được chuẩn bị trong phòng ăn, ngài có muốn dùng bữa sáng ngay không ạ?”

“Eh, bữa sáng? Cô làm ư”

“Vâng.”

Sáng hôm qua cô ấy đã nói với cậu rằng cô có thể nấu ăn, nhưng cậu không nghĩ rằng cô sẽ nấu ngay sáng hôm sau. Rồi cậu thắc mắc.

“Cô đứng đợi tôi ở đây sáng giờ à?”

“Vâng.”

“…Vậy sao cô không gọi tôi dậy.”

“Nhưng ngài ngủ lại nhanh lắm.”

Zagan ngờ vực khi cô ấy nói thế.

Nghĩ kĩ thì, sẽ kỳ lạ lắm nếu không thức dậy cùng với người đang ngủ ngay cạnh mình hôm qua.

Đối với cậu thì không ngủ một ngày cũng chẳng làm cậu ngủ say được. Khi cậu đang tự gõ đầu mình để suy nghĩ, cậu nhận ra Nephie vẫn đang đứng yên ở đó.

“Đứng đó hoài không làm cô thấy mệt ư?”

“Em vẫn ổn, em nghĩ đó là nhờ tác dụng của phép thuật được yểm lên đôi giày.”

Bà chị bán hàng đã nói với cậu rằng chúng có khả năng xua tan sự mệt mỏi cho người mang. Có vẻ họ đã không nói dối về tác dụng của nó.

“Vậy là cô cứ đứng trơ trơ như vậy hoài trong khi đợi tôi hả?”

“Không, trong lúc chờ thì em quan sát khuôn mặt của ngài, thưa chủ nhân.”

“V-vậy à.”

Zagan lấy tay che mặt khi nghe thấy cô nói thẳng với cậu. Bỏ chuyện đó qua một bên, cô ấy đã vất vả chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu không thể bắt cô ấy chờ đợi được.

“Hồi nãy cô vừa nói tới bữa sáng đúng không?”

“Vâng.”

Zagan đứng dậy và Nephie cúi đầu khi cô ấy đi ra cùng cậu.

Cách cư xử của cô cứ như một hầu gái chuyên nghiệp vậy.

Khi Zagan đang trên đường tới phòng ăn cùng Nephie.

Cậu thốt lên ‘ah’ như vừa nhớ ra gì đó.

“Gì vậy ạ.”

“Chờ tôi một phút, Nephie.”

“Vâng.”

Zagan vừa gãi cổ vừa lúng túng nói với cô gái đang nghiêng đầu khó hiểu.

“...Chào buổi sáng, Nephie.”

Cậu đã làm được điều mà cậu không thể làm này hôm qua. Nephie nháy mắt hai lần vì ngạc nhiên, rồi lên tiếng, có vẻ cô đang cảm thấy hạnh phúc.

“Vâng, chào buổi sáng, chủ nhân.”

Cậu cảm thấy thật lạ, giống như có gì đó đang sưởi ấm cho trái tim cậu.

---------------------------------------------------------------------------

Zagan và Nephie đi xuống tiền sảnh, sau đó họ mở cánh cửa bên tay phải dẫn tới phòng ăn. Đây một căn phòng lớn chỉ có duy nhất một cái bàn ăn dài, đủ rộng để mười hai người ngồi lại cùng một lúc, và một cây đèn chùm kỳ dị được treo trên trần nhà. Tuy nhiên trước đây nó đã từng trông chẳng khác gì cái nghĩa trang, nơi này từng chứa đầy mạng nhện và xương khô, nhưng bây giờ nó đã trở nên sạch bong như hồi mới xây. Ngay cả khăn trải bàn cũng trông mới toanh, Zagan hoàn toàn không thế bất cứ một nếp nhăn nào trên tấm khăn.

Có vẻ Nephie là loại con gái hoàn thành công việc được giao bằng tốc độ cực nhanh. Một dĩa salad dầu và một cái bánh mì xốp, mềm đang nằm ngay ngắn trên bàn. Khi mới nhìn cậu nghĩ rằng nó chỉ là một cái dĩa trống thôi, nhưng sau đó Nephie đổ súp nóng vào trong dĩa. Hình như cô ấy đã tính trước trường hợp Zagan ngủ dậy muộn.

Số lượng đồ ăn tuy không nhiều, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng đây là một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Và rồi cậu nghiêng đầu.

“Huh? Hôm qua chúng ta có mua bánh mì à?”

“Không, em mới nướng hồi nãy đấy.”

“Cô có thể nướng bánh mì ư? Một mình á?”

Nephie nghiêng đầu khó hiểu như một chú chim nhỏ trước thái độ ngờ vực của Zagan.

“Nó lạ lắm ạ?”

“Tôi không biết nữa. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người có thể làm những việc thế này. Ít nhất là quanh chỗ tôi không ai có thể nấu những món trông ngon miệng như vậy cả.”

“Em hiểu.”

Cô lẩm bẩm một cách đơn điệu, nhưng Zagan có thể nhận ra rằng chóp tai cô đang giật giật.

Cô ấy hạnh phúc ư?

Cậu biết chóp tai cô ấy sẽ đỏ lên khi cô xấu hổ. Người ta nói đôi mắt cho ta biết nhiều hơn miệng, nhưng trong trường hợp của Nephie thì có vẻ đôi tai mới là thứ cho cậu biết nhiều nhất. Trong khi đang thấy vui vì phát hiện mới của mình. Cậu nhận ra Nephie vẫn đang đứng. Còn trên bàn chỉ có duy nhất phần ăn của Zagan.

“Nephie, cô đã ăn xong rồi à?”

“Không, em vẫn chưa ăn.”

“Vậy thì hãy ăn chung với tôi.”

Cậu nghĩ rằng ngồi ăn một mình thì không được thoải mái cho lắm.

Nephie di chuyển một chút cứ như đang lo lắng về chuyện gì đó.

“Sao vậy?”

“Em...chỉ làm mỗi phần ăn của ngài thôi, thưa chủ nhân.”

Cậu xé đôi ổ bánh mì. Chiếc bánh mì mới nướng vẫn còn ấm bị xé ra làm đôi như một tờ giấy. Mùi thơm của bánh mì lọt vào mũi cậu khiến cậu vô thức thốt lên kinh ngạc.

Tuy nhiên, Nephie vẫn không chịu ngồi xuống.

“Sao cô không ngồi?”

“...Um, em không có đủ thời gian...để chuẩn bị một ghế khác ngoài cái của ngài, thưa chủ nhân.”

Lúc đầu căn phòng này bẩn đến nổi cậu không muốn ăn trong này. Vậy nên đương nhiên là sau khi lau sạch căn phòng và nấu bữa sáng cho cậu thì cô không đủ thời gian chuẩn bị chỗ ngồi rồi.

Zagan không quan tâm cái ghế bẩn hay sạch, nhưng những cái ghế khác đã được cất đi hết.

Mình sẽ nhường cái ghế cho cô ấy và ngồi lên bàn...không, mình không được phép ngồi lên cái bàn mà cô ấy đã vất vả lau sạch.

Tuy nhiên xung quanh cậu chẳng còn cái ghế nào cả. Mỗi người có thể ngồi nửa cái ghế, nhưng cái ghế cậu đang ngồi lại không đủ rộng cho hai người, và cả hai sẽ ngã xuống sàn.

Không, cô ấy có thể ngồi mà nhỉ?

Họ không chia đôi cái ghế được, vậy còn để cô ấy ngồi lên đùi cậu thì sao? Nephie không nặng đến nổi làm cậu thấy khó chịu khi ăn, ngoài ra cả hai còn có thể ăn cùng nhau nữa, thế nên chẳng phải nó là một ý kiến tuyệt vời sao?

Zagan chỉ vừa mới ngủ dậy và vẫn chưa tỉnh hẳn nên cậu không chút nghi ngờ mà nghĩ rằng đó là phương án tốt nhất. Sau khi tự xác nhận, cậu gật đầu với tiếng ‘hmm’

“Vậy cô hãy ngồi xuống đây đi.”

“Ở-ở đó ạ....?”

Nephie ấp úng.

Zagan chỉ vào đùi cậu khi Nephie vẫn còn đang bối rối.

Khi Zagan bảo cô ngồi lên đùi cậu, đôi mắt lấp lánh màu xanh của cô mở to, và mái tóc trắng tuyết của cô như nảy lên. Khi thấy phản ứng của cô, Zagan cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói ra một điều cực kỳ đáng xấu hổ.

Huh? Chẳng phải là về cơ bản thì ngồi lên đùi cũng giống như ôm sao?

Sau khi nhận ra mình vừa nói gì, Zagan muốn tìm nagy một cái hố để chui xuống vì quá xấu hổ. Nephie cương quyết nói.

“Em sẽ không làm những việc khiếm nhã như vậy đâu.”

Đó là câu trả lời tốt nhất trong tình huống này. Chỉ cần Zagan gật đầu nữa là xong. Nhưng trái ngược với sự nhanh trí của Nephie, thì Zagan run rẩy và còn cứng đầu hơn nữa.

“Đừng lo. Tôi không thấy phiền đâu.”

Sao mình lại cứng đầu làm gì vậy trờiiiiiiiiiii!?

Chắc là vì cậu không muốn công nhận là mình đã sai hay tương tự vậy chăng? Bây giờ cậu đang rất muốn khâu cái miệng mình lại.

“N-nhưng…”

Chóp tai Nephie đỏ lên, và khi thấy khuôn mặt như sắp khóc của cô…

Cái cảm giác gì đây? Mình muốn chọc cô ấy thêm tí nữa.

Tất nhiên là cậu hiểu ý nghĩa của nó, nhưng cậu muốn thấy cảnh đó nữa. Zagan khàn cổ và vỗ vào đùi mình.

“Nhanh lên, đồ ăn sẽ nguội đấy.”

“Kuh...”

Cô ấy uể oải thở dài, và tai cô rũ xuống.

Có vẻ cô ấy đã chịu nghe lời cậu.

“Như mong muốn của ngài...thưa chủ nhân…”

Nephie rụt rè ngồi xuống đùi cậu.

Cô ấy ngồi thật kìa!

Cậu có thể cảm thấy sự mềm mại truyền qua váy của cô. Cậu muốn ôm và vuốt ve cô từ đằng sau. Zagan nuốt nước bọt. Nhưng vì cậu là người ra lệnh, nên cậu đành phải giả vờ bình tĩnh và xé một mẩu ổ bánh mì.

“Này, cô ăn đi.”

“...Xấu hổ lắm, chủ nhân...”

Tai Nephie đỏ chót.

“Hmm, đáng lẽ cô phải hiểu tôi tính làm gì rồi chứ.”

“...Ý ngài là...chủ nhân…”

Với giọng như sắp khóc, Nephie đưa mặt tới gần tay của Zagan, và ngậm mẩu bánh mì bằng cặp môi anh đào.

“Um, em có thể tự ăn phần còn lại, nên....”

“T-tốt.”

Cậu muốn chọc cô ấy chút nữa, nhưng tâm trí của Zagan sẽ gục ngã vì tội lỗi và xấu hổ trước mất. Rồi, cậu nhận ra tai Nephie đang run nhẹ. Cô ấy thấy xấu hổ, nhưng có vẻ cô không ghét nó. Cảm thấy nhẹ lòng, Zagan nói.

“Lần sau nhớ làm phần của cô nữa nhé.”

“...Vâng.”

“Mà, chúng ta sẽ tiếp tục trò này vào lần sau.”

“Em sẽ chuẩn bị đàng hoàng.”

Cô ấy kiên quyết trả lời.

Zagan muốn dùng món súp khi nó còn nóng, nhưng Nephie đã nhanh tay lấy cái muỗng dưới bàn trước cậu.

“Nephie?”

Cậu nhăn mày, Nephie múc một muỗng súp. Sau khi thổi cho bớt nóng, cô đưa muỗng lên miệng Zagan.

default.jpg

“Xin hãy ăn đi, thưa chủ nhân.” (Trans: chắc bé tính trả thù vụ lúc nãy đây mà.)

Biểu cảm của cô vẫn đơ như thường, nhưng có vẻ cô đang giận cậu.

Vậy là cô nàng đang tính trả đũa mình, huh

Nhưng phải nói sao nhỉ? Hình như cô ấy cũng đang xấu hổ. Chóp tai cô gần như đỏ rực, và tay cầm muỗng của cô đang run nhẹ. Và khi nghĩ rằng cô ấy thổi súp cho cậu ăn thì cậu nghĩ nó giống như một phần thưởng hơn là trò trả đũa.

Mình có cảm giác là mình cũng muốn làm như thế này cả ngày.

Vì thế Zagan cố hết sức mở miệng ra. Với cử động vụng về, Nephie đưa muỗng vào miệng cậu. Có vẻ đây là món súp được làm từ rau củ và thịt cừu rồi đem nấu chung với sữa. Nó làm ấm bụng cậu khi chảy xuống từ họng.

“Ấm thật.”

“Gì ạ?”

“Ah, cô biết đấy, là món súp ấy mà nhỉ?”

Tất nhiên là người Nephie cũng ấm nữa, nhưng Zagan cật lực phủ nhận nó. Nephie ngây ra nhìn cậu, nhưng rồi cuối cùng cô gật đầu.

“...Vâng...nó...ấm lắm.”

Cô nói như đang nghiền ngẫm gì đó.

Mình mong là chúng ta sẽ cứ như thế này mãi.

Đó là suy nghĩ của cậu từ sâu thẳm trái tim.

Trans: Dịch chap này mà tim t đau quá man. Xin lỗi vì hồi trưa không up được, tại lão Imperius bận thi lại nên giờ ổng mới gửi bản đã edit hoàn chỉnh cho mình, thấy ổng bận ôn Mác với tư tưởng HCM mà vẫn bắt ổng làm thì cũng thấy hơi tội, nhưng mà kệ nó, việc nào ra việc đó, ổng thi chứ mình có thi đâu.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 3.2 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 3.2 - Vol 1 - Chương 3(Phần 2): Những người ít nói sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ khi nổi giận. - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite