Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 3(Phần 4): Những người ít nói sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ khi nổi giận.

Credit: LOLI SAIKOU

“Có một pháp sư đang ở trong này ư…”

Một kỵ sĩ hơi hoang mang nói.

Một nhóm Thánh Kỵ Sĩ gồm bốn nam một nữ đã tiến vào khu rừng gần lâu đài. Ba người đàn ông đều từ 20 tới 30 tuổi, ba người họ đều là những Thánh Kỵ Sĩ đầy kinh nghiệm. Ba người đó có nhiệm vụ bảo vệ cho người phụ nữ. Tuy nhiên chính người phụ nữ lại là người cảm thấy khó chịu.

Cô vẫn đủ trẻ để dược gọi là một cô gái. Trên lưng cô là một thanh kiếm rất to.

Mới nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ rằng không đời nào cô có thể vác nổi thanh kiếm bự chảng kia bằng cánh tay mảnh mai đó, nhưng bộ giáp cô đang mang trên người là một bộ ‘giáp rửa tội’, nó là một trong những món đồ của Nhà Thờ. Nó cung cấp cho người mặc sức mạnh vật lý không thua gì pháp sư.

Thanh kiếm mà những Thánh Kỵ Sĩ đang đeo là những thanh kiếm trừ tà, chúng rất mạnh khi đối đầu với ma thuật và chúng có thể dễ dàng cắt qua la chắn ma thuật của pháp sư. Nhưng thanh kiếm mà cô gái đang mang lại mạnh hơn những thanh kiếm kia gấp bội .

Đó là thanh Thánh Kiếm trong lời đồn, huh....

Người Thánh Kỵ Sĩ nghĩ rằng hắn có thể nhận ra cô, nhưng vì quá chú tâm vào thanh kiếm nên hắn ta không thể nhớ nổi cô là ai.

Một kỵ sĩ càu nhàu.

“Hắn là kẻ đứng sau vụ bắt cóc hử? Tôi không nghĩ hắn lại sống ở đây đấy.”

“...Tôi cũng không chắc nó có đúng không. Chẳng phải đó chính là lý do chúng ta ở đây để xác nhận lại nó sao.”

Sau khi nghe cuộc nói chuyện của những kỵ sĩ, cuối cùng Zagan cũng đã hiểu.

Đúng rồi, Barbarus cũng nói rằng chúng nghĩ mình cũng là một trong những kẻ bắt cóc.

Có vẻ họ ở đây với danh nghĩa thanh trừng tội phạm. Cũng may là chúng không có chứng cớ, nhưng chính vì vậy nên phe Nhà Thờ sẽ không rút lui.

Chúng coi pháp sư là lũ quỷ dữ và là kẻ thù truyền kiếp của chúng. Dù cậu có chứng minh rằng mình vô can thì cũng chẳng được gì. Zagan là một pháp sư, chừng đó cũng là quá đủ để chúng muốn tiêu diệt cậu.

Một tên kỵ sĩ cười lớn khi nghe giọng của cô gái.

“Đúng là quý cô Chastel của chúng ta, nhân từ đến nỗi rũ lòng thương xót cả với một tên pháp sư như hắn.”

“Chúng tôi rất tự hào khi được chiến đấu bên cạnh ngài, thưa tiểu thư Chastel.”

Lũ kỵ sĩ đang nịnh hót cô một cách thái quá, còn cô gái thì đang thấy không được thoải mái lắm.

Và rồi, những tên kỵ sĩ dừng lại.

“Lại là cái bụi cây đó nữa hả trời, sao chúng ta lại không thể vào trong được vậy.”

Có vẻ chúng đang gặp rắc rối với kết giới chống xâm nhập. Chúng bị mất phương hướng và cứ đi lòng vòng trong một khu nãy giờ.

Zagan quan sát chúng từ trên cây.

Trước mặt cậu là con đường dẫn tới lâu đài. Nó cũng gần chỗ cậu cứu cô gái bị tên pháp sư kia tấn công bữa trước. Lũ kỵ sĩ đang đứng bối rối trên ngã ba đường. Khi thấy chúng như vậy, cậu tự đột nhiên nghĩ.

Sao tên pháp sư bữa trước lại lẻn vào được kết giới của mình vậy nhỉ?

Ngay cả lũ Thánh Kỵ Sĩ còn bị kết giới của cậu xoay vòng vòng nữa là. Nên hắn không thể nào vào trong một cách ngẫu nhiên được. Nghĩ lại thì tên pháp sư đó cũng đâu có đủ mạnh để phá vỡ kết giới của cậu, hắn cùi bắp đến nổi phải xin tha khi vừa thấy mặt Zagan mà.

Bỏ nó qua một bên, bây giờ lũ kỵ sĩ đang đứng trước mặt Zagan.

Mình mong là chúng sẽ sớm từ bỏ và quay về nhà.

Tất nhiên, chúng cũng không dễ gì mà qua nổi cái kết giới của cậu.

“Làm ơn tránh ra giùm tôi. Có lẽ ở đây có một kết giới ma thuật, tôi sẽ....”

Cô gái bước về phía trước và rút thanh kiếm cô đeo sau lưng. Thanh kiếm được khắc một ký hiệu kỳ lạ. Nó khá khác biệt với những ký tự dùng trong ma thuật, nhưng nguyên lý của chúng cũng không khác gì mấy. Nếu ký tự ma thuật là một ngôn ngữ, thì nó cũng chỉ giống như một ký tự nước ngoài thôi.

Ký hiệu trên thanh kiếm phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Hah!”

Cô gái vung thanh gươm xuống.

Cậu biết kết giới bao quanh lâu đài đã bị phá vỡ.

Chỉ còn một nửa hử.

Cậu vẫn còn những con bài tẩy khác để tăng cường sức mạnh bản thân, nhưng kết giới chống xâm nhập cậu dựng đã bị phá hủy chỉ bằng một cú vung kiếm.

Chỉ một cú vung kiếm.

Vì kết giới đã bị hủy nên Zagan hiện ra rõ ràng trước mặt chúng.

“...Geez, lũ Nhà Thờ các ngươi không biết lịch sự chút khi đến thăm nhà người khác hả?”

Chúng nhận ra Zagan ngay khi cậu lên tiếng, và lũ kỵ sĩ hét lên để báo động. Chúng tập hợp lại để bảo vệ cô gái, nhưng cô đuổi chúng đi.

Cô nhìn chằm chằm vào Zagan và thì thầm một cách cay đắng.

“...Vậy đó thực sự là cậu.”

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Cậu nhớ là có gặp cô ấy ở đâu đó rồi, nhưng....

Cậu nhìn thêm một lúc và rồi cuối cùng cậu cũng nhận ra.

Đúng rồi, đó là cô gái xém bị giết trong rừng.

Cô ấy đúng là một mỹ nhân, nhưng lúc đó cô không mặc giáp và mang theo cây kiếm to chà bá như bây giờ. Bây giờ cô ta cũng buộc tóc lên rồi, nên cô trông khác hẳn lúc đó.

Tuy nhiên, cô vẫn mang theo cây thánh giá bên mình.

Nếu mình mà biết cô ta là Thánh Kỵ Sĩ thì mình đã không để cô ta đi dễ dàng như vậy.

Cậu nghĩ rằng đó là một sai lầm, nhưng chỉ ngồi đây trích cô ấy thì không được tốt cho lắm. Thế là cậu quyết định không đụng tới nó nữa.

“Ta không biết các ngươi từ đâu ra, nhưng xéo lẹ đi cho ta, ta đang có việc bận.”

Cậu cáu kỉnh vung ngón tay lên và hạ nó xuống.

“Kyah?”

Và một cơn mưa sấm chớp đánh thẳng xuống chỗ họ. Đó là ma thuật mà cậu đã dùng để hóa kiếp cho tên pháp sư bữa trước.

Nếu có mang giáp rửa tội, thì chắc chúng sẽ không chết đâu.

Áo giáp của chúng cực kỳ chắc chắn. Những ma thuật nửa mùa sẽ bị dội ngược ngay lập tức. Nhưng Zagan cũng tự thừa nhận theo kiểu của cậu.

Tuy nhiên.

“Một đòn đánh bất ngờ hả. Thì ra pháp sư toàn là lũ chết nhát.”

Một tên kỵ sĩ đã dùng tấm khiên lớn để bảo vệ cô gái. Dù chỉ mình cô gái là được tấm khiên của hắn bảo vệ, nhưng có vẻ như những tên kỵ sĩ khác cũng chẳng hề hấn gì.

Mình biết mà.

Dù cậu không ưa chúng lắm, nhưng dù gì thì chúng cũng đã phá vỡ kết giới của cậu. Nếu chúng bị đòn tấn công này đè bẹp thì chúng đã chẳng đi được tới đây.

“...Lũ ngu các ngươi. Thôi lải nhải và biến về nhà đi.”

Cậu nhắm mắt, rồi chọc tức chúng, cậu muốn khiêu khích chúng tấn công trước.

Nếu không xử lý vụ này nhanh chóng, thì bữa tối Nephie cất công làm cho mình sẽ nguội mất!

Nếu cậu không ăn nó khi còn nóng, thì sẽ không tốt cho cả cậu và Nephie.

“Kuh…”

Cô gái bị đẩy lùi bởi sức mạnh vượt trội của cậu.

Để lấp vào lỗ hổng chiến thuật đó, tên kỵ sĩ cầm khiên và hai tên kỵ sĩ khác bước lên phía trước.

“Tiểu thư Chastel, xin hãy lùi lại. Hãy để chúng tôi, tam hiệp sĩ của Azure Sky đối phó với tên hạ lưu này giúp ngài.”

Sau khi báo tên, ba tên kỵ sĩ tiến về phía trước mặt Zagan. Giờ cậu mới để ý thấy rằng áo giáp của chúng đã được bao phủ bởi ánh sáng xanh.

Tên vừa mới la lên có vóc người to lớn, hắn được trang bị khiên và cầm một cái rìu ở tay phải. Phía sau hắn là một tên kỵ sĩ dùng thương cao gầy, và đằng sau tên đó nữa là một tên kỵ sĩ dùng trường kiếm.

Nó chỉ là một chiến thuật cơ bản, nhưng lại được sử dụng rộng rãi vì hiệu quả nó mang lại. Đây chính là chiến thuật hoàn hảo khi chỉ phải chống lại một kẻ thù.

Tuy nhiên, Zagan gãi đầu như thể cậu chỉ xem chúng là thứ gây khó chịu.

“Vậy nếu ta hạ hết lũ phế vật các ngươi, thì các ngươi sẽ đi về chứ?”

Lũ kỵ sĩ đỏ mặt giận dữ khi nghe thấy lời khiêu khích của Zagan.

“Đồ chuột nhắt hỗn xược!”

Tên cẩm khiên xông lên.

Dù chỉ tính riêng khiên và và giáp của hắn thôi thì cũng phải hơn một trăm kí. Nhưng bất chấp việc phải mang mớ trang bị nặng trịch như vậy, hắn vẫn có thể lao lên nhanh như một con ngựa.

Đây cũng là một dạng sức mạnh của con người. Những bộ giáp rửa tội, chúng là sức mạnh đặc trưng của những Thánh Kỵ Sĩ. Cũng giống như áo giáp, tấm khiên của hắn cũng được khắc dấu rửa tội. Những đòn ma thuật bình thường sẽ chẳng thể nào phá hủy được nó, và cậu cũng chưa câu đủ thời gian để dùng một phép mạnh hơn.

“Fuhaha! Ngươi không có đủ thời gian để niệm phép đâu.”

Hắn cầm khiên lao lên như một quả đạn đại bác. Ngay cả pháp cũng sẽ phải trở về miền cực lạc nếu trực tiếp trúng đòn đó. Nhưng dù đỡ được đòn khiên thì cậu cũng sẽ bị ngọn giáo đâm thủng. Còn nếu may mắn né được mũi giáo thì cậu sẽ không thể né được đòn kết liễu của tên dùng trường kiếm.

Đó là bước đệm hoàn hảo để mang về chiến thắng, nhưng Zagan bình tĩnh nắm tay lại. Cậu giơ tay lên như muốn ném một hòn đá, rồi sau đó vung mạnh tay xuống tấm khiên.

Nắm đấm của cậu đập mạnh vào tấm khiên. Tên kỵ sĩ nở nụ cười đắc thắng.

“Thằng ngu, chuẩn bị chế—”

Nhưng ngay sau đó, tấm khiên của tên kỵ sĩ vỡ ra như thủy tinh.

Nấm đấm tiếp tục bay theo quán tính và đánh thẳng vào bụng hắn.

“Heg…?”

Với vẻ mặt như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn bay ngược về phía sau với tốc độ còn nhanh hơn so với khi hắn lao lên. Và sau đó hắn đập thẳng vào người tên kỵ sĩ dùng thương đằng sao.

Tổng cân nặng của tên kia cũng phải hơn hai trăm kí, và tên dùng thương không nghĩ rằng mình sẽ bị ăn đòn khi đứng sau tên dùng khiên.

“Pugh?”

Hắn bị đè bẹp khi còn không thể kêu nổi một tiếng.

Còn tên kỵ sĩ thứ ba, tên dùng kiếm, thì phải vất vả lắm mới né được cú đó, hắn hóa đá và bày ra vẻ mặt không thể tin được.

“K-không thể nào, bọn ta, tam hiệp sĩ của Azure Sky, đội hình tất sát của bọn ta…”

“...Chẳng phải các ngươi đã biết rõ rằng khi đột nhập vào lâu đài của người khác thì ít nhất cũng phải nên chuẩn bị sao? Nếu các ngươi có tìm hiểu một chút về ma thuật mà ta sử dụng, thì các ngươi đã không chọn cái phương án vô dụng kia rồi.”

Nắm đấm của Zagan được bọc trong một vòng phép tinh tế. Nguồn ma lực được cung cấp bởi vòng phép khổng lồ của lâu đài đã được cô đọng vào trong vòng phép trên tay cậu.

Nguồn ma lực của nó thừa sức phá nát những bộ giáp rửa tội của Nhà Thờ. Zagan giỏi về phép phòng ngự hơn là phép tấn công nhiều. Cậu có thể hồi phục một vết thương chí mạng ngay lập tức, và khi gặp phải đối thủ cậu không thể chiến thắng, thì cậu sẽ chạy với tốc độ còn nhanh hơn nhận thức của con người. Đó là lý do cậu tăng ưu tiên sức mạnh vật lý hơn là sức mạnh phép thuật. Vì vậy cầm một tấm khiên yếu như giấy lao vào cậu thì cũng chẳng khác gì tự sát.

Zagan vẫy tay như đang đuổi lũ sâu bọ rác rưởi đi.

“Còn trò mèo gì thì xài luôn đi, còn nếu hiểu rồi thì cút về nhà nhanh cho ta. Hay các ngươi muốn cô gái với vóc người mảnh mai đằng kia vác lũ mặt lợn các ngươi về?”

Khuôn mặt của lũ kỵ sĩ nhăn nhó vì thù hận, nếu những ánh mắt căm thù có thể giết người thì Zagan đã chết nãy giờ rồi.

“Vẫn chưa đâu! Ta vẫn còn ở đây.”

“Oi, dừng lại, về đây nhanh!”

“Tôi sẽ không lùi bước đâu, thưa tiểu thư Chastel, uoooooooh!”

Nắm chặt thanh trường kiếm bằng cả hai tay, tên kỵ sĩ vung cao thanh gươm và chém xuống. Zagan nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh giá và nâng tay trái lên. Bàn tay cậu được bao trong một vòng phép, cậu chĩa hai ngón tay ra và dùng nó như thanh kiếm.

Thanh trường kiếm và hai ngón tay của Zagan va vào nhau. Một âm thanh chói tai vang lên, thanh trường kiếm của hắn đã bị gãy làm đôi. Mắt của tên kỵ sĩ trợn tròn như muốn rơi ra ngoài.

“Không thể nào…”

Rồi Zagan nhẹ nhàng vươn tay ra.

“N-ngươi định làm gì….”

Cậu búng vào trán tên kỵ sĩ giống như trẻ con đang chơi đùa.

“Goh?”

Chỉ bằng một cái búng tay, tên kỵ sĩ bật ngửa ra sau và đập đầu xuống đất. Zagan đạp mạnh lên mũi hắn một cách tàn nhẫn.

“Higgg…”

“Giờ ngươi hiểu chưa? Nếu ta dẫm mạnh chút nữa thì đầu ngươi sẽ nát như một quả cà chua. Ta chắc là nếu ngươi đã từng nghe tiếng sọ vỡ thì ngươi sẽ không bao giờ quên được nó. Ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ quên đươc cái âm thanh đó.”

Khi cậu bị tên pháp sư bắt. Cậu nhận ra rằng bị dùng làm vật tế còn dễ chịu hơn nhiều so với bị nhấn chìm trong sự tuyệt vọng, và Zagan cũng biết chút kiến thức về khoảng tra tấn.

Nên cậu biết bây giờ chúng thấy sợ tới mức nào.

Cậu vừa nhìn cô gái vừa nói.

“Này, đừng có làm điều gì dại dột. Nếu không thì đầu của tên này sẽ nát như tương trước khi cô kịp rút kiếm đấy. Có lẽ cô sẽ cứu được hắn, nhưng trong thâm tâm cô có thực sự muốn vậy không?”

“C-cứu...igyah.”

Tên kỵ sĩ thét lên đau đớn, và cô gái bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm.

Đúng là một cô gái biết điều.

Thật ra nếu cô ta cầm kiếm xông lên thì Zagan cũng sẽ gặp chút rắc rối. Ba tên kỵ sĩ không có cửa đánh thắng cậu, nhưng Thánh Kiếm lại là chuyện khác. Nó có thể cắt xuyên qua vòng phép trên tay cậu. Dù cậu đang ở trên lãnh địa của chính mình đi chăng nữa, nhưng cậu vẫn có chút nghi ngờ về tỉ lệ chiến thắng của mình.

Cô gái nhìn chằm chằm vào cậu.

“Kuh...Tại sao cậu lại coi nó như là một trò chơi vậy, cậu tính hạ nhục những người bại trận ư?”

Không hiểu sao ánh mắt của cô lại có chút thất vọng pha giận dữ khi cô nói vậy.

Zagan bày ra vẻ mặt bị sốc cứ như cậu không thể hiểu nổi lý do.

“Cô có biết làm sao để gieo rắc nỗi sợ không?”

“Cái gì…?”

Chastel tỏ ra thận trọng. Zagan muốn chúng cảm nhận sự sợ hãi. Cậu muốn làm chúng cảm thấy lưỡng lự giữa việc chọn mạng sống của chúng hay thách thức cậu. Không chỉ mình chúng, cậu còn muốn lũ cấp trên của chúng biết rõ điều đó.

Đó là lý do tại sao cậu chỉ chơi đùa với nỗi sợ của chúng chứ không giết chúng. Cậu dẫm mạnh lên tên kỵ sĩ để dọa dẫm.

“Con người sợ những thứ chúng không biết. Nhưng chính lời nói mới là thứ lan tỏa nỗi sợ. Nếu ta giết hết các ngươi thì những kẻ gửi các ngươi đến chỉ thấy bốn cái xác. Nhưng để lan truyền nỗi sợ thì ta cần các ngươi còn sống trở về và kể lại cho chúng. Đó là việc mà ta đang làm.”

Cậu dẫm mạnh hơn nữa, tên kỵ sĩ dưới chân cậu kêu như một con lợn bị đưa vào lò mổ. Tên kỵ sĩ đóng một vai trò quan trọng trong kế hoạch của cậu, nhưng khi thấy khuôn mặt bị lem luốc bởi bùn, nước mắt, nước mũi và vài loại hỗn hợp kinh tởm khác của hắn thì cậu cũng thấy hơi tội nghiệp cho hắn.

Tuy nhiên cô gái nói.

“Đó là một lời nói dối.”

“Oh…?”

Zagan thích thú mở một mắt.

“Tôi chắc cậu vẫn còn tự kiềm chế. Dù Nhà Thờ cũng có vài người giống như cậu nói. Nhưng tôi biết đó không phải là ý định thật sự của cậu.”

Zagan căng cứng mặt.

Nếu mình giết chúng thì những cái xác sẽ khiến Nephie sợ hãi mất ….

Vì thế cậu muốn đuổi chúng đi mà không phải giết ai cả. Cô gái mỉm cười như đã nhìn thấu cậu.

“...Tôi đã đúng.”

Cô đặt tay lên cán kiếm.

“Đừng...Tôi không muốn chết...”

Tên kỵ sĩ cầu xin tha mạng, nhưng cô vẫn không buồn bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm.

Tệ thật, cô ta biết mình không muốn giết người.

Giá trị của một con tin nằm ở chỗ chúng có thể được dùng như một tấm khiên. Nhưng nếu kẻ địch biết bạn không muốn giết con tin thì con tin sẽ chẳng có tí giá trị nào cả. Cuối cùng cô gái cũng rút thanh gươm ra.

“Tôi là Chastel Lillqvist. Theo mệnh lệnh của cấp trên. Tôi đến đây để tiêu diệt pháp sư Zagan!”

Vì cô ta có một thanh Thánh Kiếm nên cậu không thể nhẹ nhàng hạ cô như những tên kỵ sĩ kia được. Và cậu cũng không muốn giết một cô gái gần bằng tuổi Nephie. Giết chết cô gái mà cậu đã cứu khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Còn về phía cô gái, dù phải đối mặt với một kẻ địch hùng mạnh thì cô - Chastel, sẽ không bao giờ chạy trốn.

“Tch-”

Zagan đá bay tên kỵ sĩ dưới chân cậu. Sau khi bị đá vào đầu, hắn lăn vài vòng rồi va vào hai tên kỵ sĩ còn lại đang nằm dưới đất. Trong lúc đó, Chastel đã lao vào vùng tấn công của Zagan.

“Hah!”

Thanh Thánh Kiếm vung thẳng xuống. Zagan dùng tay gạt phần phẳng thanh kiếm đi, nhưng...

“Oi,oi.”

Cậu nghe thấy tiếng nứt vỡ vang lên từ vòng phép trên tay cậu. Cậu đã né lưỡi gươm và gạt thanh kiếm đi, nhưng vòng phép của cậu lại thành ra thế này sau khi chạm vào nó. Cậu rùng mình nghĩ rằng điều sẽ xảy ra với cậu khi bị chém trúng.

Chastel dùng gươm chém thêm một phát từ dưới lên. Zagan chỉ có thể lùi lại trước những đòn tấn công liên hoàn đó.

Nó rất bén, nhưng bản thân thanh gươm cũng nhẹ nữa. Dù có hiệu ứng ‘Thánh Hộ’ tới từ giáp rửa tội đi chăng nữa thì cũng không thể biến một đừa con gái chân yếu tay mềm thành một siêu chiến binh được. Chastel vừa vung gươm vừa hét lớn.

“Tại sao? Tại sao cậu lại không đánh trả? Chẳng lẽ cậu không xem tôi là một đối thủ xứng tầm ư!?”

Đúng vậy, nãy giờ Zagan chỉ toàn né chứ không đánh trả. Zagan trả lời khi uốn người xuống để tránh một cú chém ngang.

“Đừng có quá đáng vậy chứ, chỉ là vì ta không thích đánh con gái thôi.”

Nhưng đúng hơn là cậu sẽ yếu đi nếu làm vậy.

Cô ta cũng là một trong những cô gái gần tuổi với Nephie.

Không kể đến chuyện bị Nephie ghét, thì mỗi lần cậu giơ nắm đấm lên, khuôn mặt đáng yêu của cô lại hiện lên trong đầu cậu. Nếu khuôn mặt hiện lên trong đầu cậu không phải là Nephie mà là một cô gái khác, thì cậu đã có thể dễ dàng đánh trả cô ta.

Vì vậy cậu nếu có thể giải quyết vấn đề này mà không cần đánh nhau thì cậu sẽ cố tìm ra cách khác.

Chastel nghiến răng.

“Tại sao một người như cậu lại dính vào ma thuật?”

Nó không giống giận dữ hay căm thù mà nó giống thương xót hơn. Zagan nghiêng đầu.

“Ta chẳng hiểu cô đang nói gì cả, ma thuật xấu xa đến vậy ư?”

Dù cậu luôn nghĩ rằng mình là một tên xấu xa, nhưng cậu lại không hiểu được ma thuật thì có liên quan gì tới chuyện này.

Chastel la lên giận dữ.

“Nó là thứ tà đạo! Chính vì cậu nắm giữ sức mạnh đó, nên cậu mới đánh đập và khiến người khác đau khổ.”

“Vậy sức mạnh của cô thì khác chắc? Cô cũng dùng nó để giết những pháp sư yếu hơn cô mà phải không?”

“Ch.”

Chastel có vẻ nao nhúng khi cô nghe thấy cậu nói vậy, và cú đánh hụt của cô làm thanh gươm văng xuống sàn. Ngay lập tức, Zagan dùng chân đạp lên nó. Dù có là một Thánh Kỵ Sĩ đi chăng nữa thì cô cũng không thể dùng sức mạnh để kéo nó ra nếu chỉ cầm phần lưỡi kiếm.

“Kuh.”

Zagan lãnh đạm nhìn cô.

“Ta không định bào chữa cho chính mình, nhưng ngoài kia vẫn có rất nhiêu người không thể sống nếu thiếu mất ma thuật. Ví dụ như những kẻ dùng nó để dẫm đạp lên kẻ khác chẳng hạn, chúng đâu có cần cái thứ công lý của cô.”

“Ah.”

Cô cố gắng nói lại cậu, nhưng cô biết đó là sự thật. Cô nhăn mặt và không trả lời.

Đừng có làm vậy, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn khi tấn công cô thôi…

Nếu cô ấy hét lên những thứ kiểu như cô ta mới là người đúng ở đây thì cậu đã có thể dễ dàng đánh trả. Chastel cắn môi và dồn hết sức vào cánh tay đang nắm thanh kiếm.

“Tuy nhiên...không, chính vì thế, tôi sẽ không chịu thua!”

“Whoops.”

Cô đã xoay sở để lấy lại được thanh kiếm bằng chính sức mạnh của mình. Nó làm Zagan mất thăng bằng vì cậu đang đứng trên thanh kiếm.

“Ngay đó!”

Chastel đột ngột lao lên tấn công cậu bằng tất cả sức lực.

Nhưng cách dùng kiếm của cô ta trông chán quá.

Zagan còn không thèm tránh nó mà chỉ đập hai tay vào nhau. Cậu đã thành công chụp lấy lưỡi kiếm bằng hai tay. Lớp bảo vệ trên vòng phép của cậu đang nứt ra. Cậu có cảm giác như hai bàn tay của mình đang bị đốt rụi bởi nhiệt độ cao, tuy nhiên cậu vẫn cười dữ tợn.

“Đây là một bài kiểm tra sức mạnh ưa thích của cô hả?”

“Tôi sẽ đánh bại cậu!”

Thay vì lùi lại, Chastel đẩy cả người ra sau thanh gươm.

Ký tự được khắc trên thanh kiếm phát sáng rực rỡ, và cứ như một vở kịch trong nhà hát, bộ giáp rửa tội của cô cũng được bọc trong ánh sáng.

“Cái gì?”

Tuy khó tin nhưng cô đã nâng cả thanh kiếm và Zagan lên.

Cô ta còn giấu một con bài tẩy ư?

Cũng như cách đánh nhây nhây của Zagan ,Chastel đã che giấu sức mạnh thật sự của cô. Và rồi, cô tiếp tục vung gươm.

“Đó là—”

Cô gái dễ thương này đang vung cả thanh kiếm to đùng cùng với người đang bám trên nó cùng một lúc. Thật không thể tin được.

Ngay cả Zagan cũng không giữ nổi nó và tay cậu tuột khỏi thanh kiếm. Cậu văng trúng một cái cây và cơn gió đã đánh gục cậu. (Trans: Đoạn này mình chỉ dịch sát nghĩa, chứ thật ra mình cũng chẳng hiểu nó nói gì.)

Cô ta còn mạnh hơn mình khi đang đứng trong kết giới ư?

Kết giới của cậu không phải là loại chuyên dùng để chống lại Thánh Kỵ Sĩ, vì thế cậu đã mất đi sức mạnh có từ kết giới.

Có lẽ giáp rửa tội và Thánh Kiếm đã khiến cô vượt trội hơn cậu trong khoảng sức mạnh cơ bắp.

Cậu nhìn lại nơi bàn tay cậu tiếp xúc với thanh kiếm.

Nó đỏ lên vì bỏng nhiệt. Dù cậu có thể chữa chúng bằng ma thuật, nhưng nó sẽ lành rất chậm. Có lẽ đây là hiệu ứng của thanh Thánh Kiếm.

Lẽ ra mình phải giết cô ta vào lúc đó.

Có lẽ cậu sẽ thấy khó chịu vì giết một cô gái không có sức chống cự, nhưng cậu phải đề cao cảnh giác với những kẻ tới từ Nhà Thờ. Khi cậu đang bận lẩm bẩm thì Chastel lao lên chém cậu phát nữa.

Cậu đã may mắn đỡ được cú chém bằng cách chặn cán kiếm, nhưng cái cây đằng sau cậu đã bị chém nát.

Nếu người đỡ đòn này không phải là cậu, hay nếu cậu không đứng trong kết giới thì cậu đã bị chém nát cùng cái cây đó.

Cậu thở dài. Có vẻ không còn cách nào khác.

Có lẽ mình phải giết cô ta thôi.

Cậu có thể chạy. Nhưng Nephie thì vẫn còn ở trong lâu đài, nếu Zagan bỏ trốn thì chúng sẽ tấn công Nephie, bởi vì lũ Nhà Thờ luôn quan niệm rằng những kẻ có quan hệ với pháp sư đều là ‘Ác Quỷ’.

Có vẻ như sức mạnh của cậu không thể địch lại Thánh Kiếm. Tuy nhiên thế không có nghĩa là cậu không có phương pháp khác.

Nhưng ngay khi cậu đang tập trung nguồn ma lực hủy diệt vào lòng bàn tay thì Chastel lên tiếng.

“Nghe tôi nói này. Cậu có thể giả vờ bị tôi giết không?”

Zagan trố mắt ngạc nhiên khi nghe thấy những lời cô nói. Khi nhìn ra phía sau cô ấy, cậu thấy lũ kỵ sĩ đang rên rỉ và có vẻ như chúng sắp tỉnh dậy. Có điều gì mà cô ta không muốn chúng nghe thấy ư?

“Tại sao tôi lại phải làm thế?”

“Nhà thờ sẽ không từ bỏ chừng nào cậu chưa chết. Nếu tôi thua thì họ sẽ gửi người còn mạnh hơn cả tôi đến. Làm ơn hãy giả chết và từ bỏ ma thuật đi, từ giờ cậu hãy sống như một người bình thường.”

Zagan không thể tin vào tai mình.

“Tôi không nghĩ một Thánh Kỵ Sĩ như cô lại nói được mấy câu đó đấy.”

“...Cậu đã không giết những người đi cùng tôi. Dù cậu có chế nhạo và dọa dẫm họ, nhưng tôi vẫn thấy được chút ấm áp trong mắt cậu.”

Đó là những lời nói mà cậu phải đấu tranh để chấp nhận.

Ấm áp...mình á?

Zagan không biết tình cảm mình dành cho Nephie được gọi là gì. Tuy nhiên cậu chắc chắn nó không dành cho Chastel và lũ kỵ sĩ, nhưng hình như cô ta đã nghĩ rằng cậu đang cố bảo vệ cô.

Và rồi Chastel nói.

“Và quan trọng hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ quên việc cậu đã cứu tôi đâu.”

Cô nói với vẻ hối tiếc.

“Xin lỗi, tôi không thể làm được gì khác cho cậu.”

Cô không thể giả vờ quên rằng cậu đã cứu cô. Đây không phải là lần đầu cậu đánh nhau với Thánh Kỵ Sĩ. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy đồng cảm khi đấu với một Thánh Kỵ Sĩ hơn là pháp sư.

Có vẻ cô ấy đang phải đấu tranh rất dữ dội…

Nếu một Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ một pháp sư thì người đó sẽ không chỉ đơn giản là bị giáng chức. Nhà thờ sẽ xem người đó như một nỗi nhục nhã, chúng sẽ tước đi quyền con người của kỵ sĩ đó, tra tấn và hành quyết người đó bằng những cách tàn bạo đến nỗi cậu không muốn nói ra. Và nếu người đó là một cô gái đẹp như Chastel thì nó sẽ còn khủng khiếp hơn bị làm nhục nhiều.

Cô ấy có vẻ cũng không ngốc đến nỗi không hiểu hậu quả của hành động đó. Đó không phải là những lời có thể nói ra nếu không chắc chắn. Bây giờ thì cậu còn không nỡ đánh cô.

Tuy nhiên, mình không thể làm vậy được.

Nếu cậu làm như Chastel nói thì cậu có thể dễ dàng trốn thoát, vả lại ở trong lâu đài cũng chẳng có vật gì đáng tiền cả. Tuy nhiên Nephie sẽ không thể trốn thoát.

Trong khi Zagan giả chết thì chúng sẽ cho người đi lục soát lâu đài và tìm thấy Nephie.  Nếu chúng tìm ra Nephie thì cô ấy sẽ bị giết mất.

Cậu không biết phải làm gì trong trường hợp này.

“Chủ nhân!”

Cậu nghe thấy giọng của Nephie, người mà bây giờ đáng ra phải đang ở bên trong lâu đài.

Cậu thấy cô chạy tới đây trong bộ đồ hầu gái màu xanh. Có vẻ cô chạy ra đây kiểm tra thử vì mãi mà chưa thấy cậu về hoặc có thể là vì cô thấy lo lắng.

“Đừng đến đây, Nephie!”

“Eh, một cô gái ư....?”

Chastel lúng túng hỏi. Ngay lúc đó cả hai bên đều thấy nhau.

“Uoooooh, đừng có đùa với ta!”

Tên kỵ sĩ dùng thương đã tỉnh lại, hắn chỉ chịu một vết thương nhẹ vì bị tên cầm khiên đè. Và rồi hắn nhìn về phía Nephie.

“Ngươi là người của tên pháp sư hả?”

Zagan không chắc hắn tính làm gì khi hắn chĩa mũi giáo vào Nephie khi cô đang chạy tới đây.

“Dừng lại đi, Torres!”

Chastel kêu lên để ngăn hắn lại, nhưng tên kỵ sĩ đã phóng mũi giáo đi.

“Tránh ra!”

Zagan đẩy Chastel qua một bên và chạy tới chỗ Nephie. Nếu cậu đẩy Nephie ra bằng sức mạnh hiện tại của cậu, thì cơ thể mảnh mai của cô sẽ không thể chịu nổi lực va chạm. Thế là cậu đành dùng tay ôm lấy cô, mũi giáo của tên kỵ sĩ đã ở ngay phía trên đầu họ.

“Chậc-”

Zagan vung tay trái lên như một tấm khiên. Sau đó mm thanh da thịt bị xé rách vang lên, mũi giáo đã đâm xuyên qua bàn tay trái của cậu.

“Chủ nhân!”

Nephie hét lên buồn bã.

Dù vậy ngọn giáo đã dừng lại sau khi xuyên qua bàn tay cậu.

“Tôi không sao. Nó chỉ là một vết thương nhẹ thôi.”

Một giọt mồ hôi chảy trên trán Zagan khi cậu nói vậy.

Vì khả năng hồi phục của cậu đã bị Thánh Kiếm kiềm hãm, nên cậu sẽ không dùng được tay trái trong một lúc.

Máu từ trên tay cậu chảy xuống đất theo từng giọt. Cũng lâu rồi cậu mới thấy lại máu của chính mình.

Đừng có nhờn với ta, lũ Thánh Kỵ Sĩ khốn nạn...

Tuy nhiên cậu không thể chửi bậy trước mặt Nephie được

Đột nhiên tay cậu run rẩy cứ như cơ thể của Nephie trở nên lạnh giá vậy.

“Không được làm hại chủ nhân của ta.”

Zagan không dám nghĩ rằng đó là giọng nói của Nephie. Giọng nói lạnh giá và tăm tối đó khác hoàn toàn với giọng nói của cô gái đáng yêu và ủ rũ mà cậu biết.

Và rồi, nó xảy ra.

“Hee, cái gì vậy?”

Có một thuật ngữ được gọi là “Rừng chuyển động”.

Nó được dùng để chỉ việc động vật di chuyển hay những gió mạnh thổi qua làm những cái cây đung đưa.

Nhưng cậu lại chẳng thấy co bất cứ sinh vật nào đang di chuyển, và cậu cũng không cảm thấy được bất cứ ngọn gió nào.

Nhưng khu rừng vẫn tiếp tục chuyển động.

Những sinh vật từ trên cây nhảy xuống và tụ tập lại với nhau. Những con sóc nhỏ bé, những con sói hung tợn và cả lũ lợn rừng. Tất cả chúng đầu lặng im nhìn tên kỵ sĩ. Bản thân những cái cây không chuyển động.

Nhưng những tán là của chúng tự mọc lên, những sợi dây leo lúc nhúc bò ra từ bụi cây, và chúng bắt đầu chuyển động cứ như bản thân khu rừng có ý chí riêng vậy.

Và thứ có lẽ được gọi là sự khó chịu của khu rừng nhìn chòng chọc vào lũ kỵ sĩ.

Cái quái gì thế này?

Đây không phải là ma thuật. Vì ngay từ đầu ma lực của Nephie đã bị chiếc vòng cổ phong ấn lại. Nên cô ấy không thể dùng ma thuật.

Và đây cũng không phải là sức mạnh của phe Nhà Thờ.

Nếu phải nói thành lời thì-

Cô ấy đang điều khiển khu rừng sao?

Sức mạnh của nó vượt xa những phép thuật mà Zagan dùng. Cậu cảm thấy mồ hôi đang chạy dọc sống lưng của mình.

Có vẻ tên kỵ sĩ cũng cảm thấy như vậy, hắn run rẩy vì sợ hãi trước một sức mạnh hoàn toàn bí ẩn.

“Uwa....U-uwaaaaaaah!”

Torres - Chastel đã gọi hắn như vậy - vắt chân lên cổ mà chạy.

"Ngươi không thể trốn được đâu." (Trans: Có khi nào ẻm là boss cuối không ta?)

Nephie đưa tay ra.

default.jpg

Dây leo trườn lên từ dưới đất, và trói chân hắn lại.

“Gya.”

Từ phía trước, những cái rễ cây thô và to đang tiến về phía hắn.

Những cái cây chuyển động như một sinh vật sống, nuốt chửng cơ thể hắn và kéo hắn xuống dưới đất. Chúng mạnh một cách kinh khủng, chỉ trong nháy mắt bộ giáp rửa tội của hắn đã bị xé toạc ra.

“Đủ rồi! Đủ rồi Nephie, dừng lại đi!”

Cậu ôm chặt cô, Nephie ngạc nhiên ngừng tay.

Tên kỹ sĩ bị kéo xuống đất vẫn còn thoi thóp thở. 

Đây là sức mạnh của Nephie ư...?

Có thể đây là sức mạnh đặc trung của loài Elf, hoặc có lẽ là đó là vì cô ấy là một Elf tóc trắng. Nó là một sức mạnh bí ẩn đối với Zagan, nó thậm chí còn vượt trội hơn cả ma thuật

PS: Xin lỗi vì mấy ngày qua không up chap mới, đầu tiên là vì mình bận còn lý do còn lại là vì chap này vừa dài vừa khó nên mình hơi lười.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 3.4 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 3.4 - Vol 1 - Chương 3(Phần 4): Những người ít nói sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ khi nổi giận. - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite