Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 5(Phần 2): Có vẻ thái độ tàn bạo là thứ cần thiết để trở thành một Ma Vương

Credit: LOLI SAIKOU

“...Xin lỗi vì hành động đáng xấu hổ vừa nãy.”

Cuối cùng cô nàng Thánh Kỵ Sĩ cũng chịu ngừng khóc, cô cố nói dù mũi cô vẫn còn chút đỏ. Nhìn lại thì có vẻ cô cũng gần bằng tuổi Nephie. Cả ba cùng nhau đi vào một quán rượu, nhưng trong quán lại có vẻ ảm đạm. Dù quán rượu không lớn lắm nhưng những vị khách lại lùi hết về phía bức tường. Nephie rất muốn lui về phía tường như họ, nhưng cô cũng chính là một phần nguyên nhân gây ra cảnh này.

Cô Thánh Kỵ Sĩ này đã từng đánh nhau với Zagan một lần, còn Manuela đã bước ra bảo vệ Nephie nên bây giờ cô ấy cũng dính vào vụ này luôn. Nephie không vô cảm tới nỗi bỏ Manuela lại và bỏ chạy.

Vì cô không biết mình phải bày ra loại biểu cảm nào bây giờ nên cô đành im lặng và làm mặt lạnh.

Manuela bắt đầu nói bằng một giọng tươi vui một cách gượng ép.

“Ở đây chị có rất nhiều người quen, nên hiện giờ em sẽ tạm an toàn. Với lại trên lầu cũng còn vài phòng…”

Có lẽ Manuela đã suy ra rằng Nephie sẽ không về nhà từ tình hình hiện tại của Nephie và sự vắng mặt của Zagan. Manuela từ từ dẫn Nephie vào tiệm, nhưng Nephie lắc đầu.

“Em hiện...không có đồng nào trong túi cả.” (Trans: Ít ra mày cũng phải đưa cho em nó ít tiền chứ main.)

Cô đã thực sự đi ra ngoài chỉ với vài bộ đồ trong cái túi sau lưng. Trong túi cô còn giữ một tờ công thức cho bữa tối trong túi, nhưng ngoài chúng ra thì cô không còn gì cả. Khi thấy mảnh giấy đó, tâm trạng của Manuela cũng u ám hơn.

“Trời ạ, hôm nay để chị đãi, nên cứ ngồi xuống đi! Em vẫn chưa ăn gì hết mà đúng không?”

Nephie không có ý định trả lời nhưng dạ dày của cô nàng Thánh Kỵ Sĩ lại sôi lên ùng ục cạnh Nephie. Manuela dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

“...”

“T-tôi xin lỗi!”

Đối với Nephie, học trò của pháp sư thì cô gái kia là kẻ địch vì cô ấy là một Thánh Kỵ Sĩ...hoặc đáng lẽ là vậy, nhưng không hiểu sao Nephie lại không cảm thấy một chút thù địch nào từ cô gái kia cả. Manuela chuẩn bị chỗ ngồi cho Nephie và bắt đầu gọi món...dù hầu hết những thứ cô gọi là rượu. Khi họ đang chờ đồ ăn, cô Thánh Kỵ Sĩ mở lời.

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa cho cô biết tên mình, tôi là Chastel. Như cô thấy đấy, tôi là một Thánh Kỵ Sĩ.”

“...Tôi là Manuela. Cô tự trả tiền ăn của mình nhé?”

“Sao cô lại lạnh nhạt với tôi quá vậy!”

“À, chẳng phải đó là vì tôi không biết có thật là cô thật sự không bắt nạt Nephie không hay sao?”

Chastel đã từng tấn công lâu đài, người cô Thánh Kỵ Sĩ - Chastel đột nhiên cứng lại.

“Ugh...đó là-”

“Thấy chưa! Cô đã làm gì đó rồi phải không?”

“N-nhưng đó là trách nhiệm mà cấp trên giao cho tôi, nên…”

“Huh? Vậy cô sẽ làm hại người khác nếu cấp trên ra lệnh cho cô hả?”

Có vẻ như người dân thành phố Kianoides không có mấy thiện cảm với những Thánh Kỵ Sĩ. Chắc là vì đây đã từng là lãnh địa của một pháp sư nên chúng đã ảnh hưởng tới cách suy nghĩ của người dân. Nephie nói với Chastel, người dường như đang sắp khóc lần nữa.

“Không, không sao đâu. Cô vẫn chưa làm gì xấu mà.”

“Thật ư?”

“Nhưng làm chủ nhân bị thương lại là chuyện khác, tôi sẽ tính sổ vụ đó sau.”

Chastel bắt đầu run rẩy khi nhớ lại lúc Nephie dùng ‘phép thuật’.

“Vậy, cô ta đã làm gì vậy?”

“Thật ra thì em cũng không biết nữa. Nhưng cô ấy đã giúp những Thánh Kỵ Sĩ khác rút lui.”

“Ahh, giồng như người khuân vác ấy hả?”

“Vâng.”

“Không phải vậy!”

Chastel đập bàn la lên.

“Danh hiệu của tôi là ‘Maiden of the holy sword’ đấy, cô biết không? Tôi là một trong mười hai đội trưởng Thánh Kỵ Sĩ đấy biết không? Mà sao cô lại nói tôi là người khuân vác vậy hả!?”

“Nhưng tôi nói có sai chỗ nào đâu?”

“Cô...uuhh.”

Chastel lại đuối lý lần nữa.

Cô ta...nản rồi ư…?

Khi họ đang nói chuyện với nhau, một bát súp được đưa lên trước mặt Nephie.

“Um...em không thể nhận nó được.”

“Em định ngồi yên đó và không ăn uống trong khi chị nốc rượu á? Vậy thì sao chị có thể tận hưởng thú vui say xỉn của mình đây.”

Dù Nephie không thể hiểu nổi, nhưng cô vẫn gật đầu vì bị áp đảo.

Tại sao chị ấy lại tốt với mình như vậy…?

Nephie cầm lấy một cái muỗng, và cẩn thận đặt mảnh vòng cổ cô đang cầm lên bàn.

“Cái vòng cổ của cô vỡ rồi ư?”

“Không...là chủ nhân tháo nó ra.”

Chastel nhìn chăm chú vào mặt Nephie.

“Cô trông không có vẻ gì là vu- ow!”

“...Cô làm ơn xem lại bầu không khí ở đây đi.”

Manuela đá Chastel một phát. Dù chân của cô ấy được bảo vệ bởi áo giáp, nhưng có vẻ như cú đá đã nhắm thẳng vào phần kẽ áo giáp, và Chastel đau đến chảy nước mắt.

default.jpg

Không biết phải trả lời ra sao, Nephie nắm chặt cái muỗng.

“...Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Không có gì.”

Khi cô đưa muỗng lên miệng, cô cảm nhận được một hương vị hoài niệm. Không, đó không phải là hoài niệm, nó có vị y hệt món súp cô làm cho Zagan tối hôm đó.

Súp thịt cừu.

Có thứ gì đó nóng nóng chảy ra từ mắt cô.

“Huh…?”

Đó là nước mắt. Dù cô chẳng hề cảm thấy buồn rầu, nhưng khi ăn món súp, cô không thể ngừng khóc. Chastel lo lắng hỏi cô.

“C-cô không sao chứ? Hay tôi lại nói ra gì đó không nên nói?”

“Eh, eeuuuuuuu.”

Cô không thể chịu đựng được nữa, và khóc lớn.

Tại sao, tại sao...chủ nhân…?

Manuela dùng đôi cánh của cô để ôm lấy Nephie như thể cô thấu hiểu tất cả.

“Ahh, trời...cả hai đứa có thể khóc thoải mái trong vòng tay của chị hai mà.”

“Đó không phải là lý do mà tôi khóc, cô biết tỏng rồi mà?” (Trans: Hồi nãy bé Chastel bị bà chị này đạp một cú rõ đau.)

Thế giới là một nơi tươi đẹp hơn so với trí tưởng tượng của Nephie.

Sau khi khóc xong, Nephie ngập ngừng kể cho ca hai nghe chuyện đã xảy ra ở lâu đài. Manuela im lặng lắng nghe câu chuyện của Nephie trong khi cầm một cốc rượu trên tay, và khi Nephie kể xong thì Manuela đã uống được năm cốc. Còn Chastel thì lắng nghe với vẻ mặt hồi hộp. Dù là một Thánh Kỵ Sĩ, nhưng cô không phải là người xấu.

Sau khi Nephie đã kể xong, Manuela đặt cốc rượu lên bàn với khuôn mặt hơi đỏ.

“Và thế là cậu ta đuổi em đi mà không cho em biết lý do đúng không?”

Nephie gật nhẹ.

“Có lẽ em đã làm sai gì đó.”

Vì nó xảy ra quá đột ngột nên cô không thể nghĩ ra nguyên nhân. Chastel gật đầu tức giận.

“Thế mà tôi cứ nghĩ cậu ta là một người đáng để tôi chú ý cơ, đúng là một tên con trai tồi tệ. Nghe giống như cậu ta chỉ lợi dụng cô thôi vậy.”

“Chủ nhân không phải là loại người đó.”

Chastel nao núng khi nghe thấy câu trả lời đó.

“T-tôi biết điều đó rồi, nhưng đó chính là nguyên nhân mà tôi không thể hiểu được…”

“Cô có biết chút gì về chủ nhân không?”

“Hee, cô đâu cần nổi giận như vậy chứ....”

“Tôi không có giận.”

Cô ấy đã trở nên mệt mỏi vì khóc quá nhiều, và vẻ mặt Nephie lại ngây ra như trước. Chastel đang run lẩy bẩy. Manuela phải chen vào giữa để hòa giải.

“Rồi rồi, mà lỗi là do cô đã nói xấu chủ nhân yêu quý của con bé mà.”

“Tôi đâu có nói xấu cậu ta đâu!”

Nephie nhìn hai người cãi nhau, và Manuela quay ra nhìn Nephie rồi nói.

“Vậy giờ em tính làm gì đây, Nephie?”

“Em sẽ...làm gì ư…?

Đây là điều tất yếu, nhưng cô lại không biết mình phải làm gì bây giờ . Chastel khàn họng.

“Sao cô không để Thánh Kỵ Sĩ bọn tôi bảo vệ cô? Bảo vệ những nạn nhân của pháp sư là một trong những nghĩa vụ của chúng tôi.”

“Huh? Nếu đi cùng với cô thì chẳng phải em ấy sẽ bị tra khảo ư? Vậy ra tất cả những gì cô muốn chỉ là bắt nạt Nephie thôi phải không?”

“Tôi không làm vậy nhá! Cô ấy chỉ là người hầu mà thôi, nếu chúng ta nói cô ấy là nạn nhân thì chắc Nhà Thờ sẽ bảo vệ cô ấy...”

“Và nếu Nhà Thờ không chấp nhận thì con bé sẽ bị hành hình. Chúng ta sẽ không gửi con bé tới một nơi mà con bé sẽ tiêu đời một khi bị phát hiện, đúng chứ?”

“Vậy chúng ta phải làm gì đây...?”

Nephie lắc đầu với Chastel, người đang mím chặt môi.

“Tôi rất biết ơn vì cô đã lo lắng cho tôi, nhưng nếu làm vậy thì người khác sẽ xem chủ nhân là kẻ xấu mất. Tôi không thể làm vậy được.”

Chastel chùn vai xuống, rồi cô ấy miễn cưỡng nói.

“Có điều này...tôi muốn hỏi cô. Cô có nghĩ Zagan sẽ nhờ những pháp sư khác giúp đỡ trong việc bắt cóc phụ nữ hay thực hiện lễ tế không?”

“Tôi không nghĩ chủ nhân sẽ làm vậy.”

Đó có thể đó là định kiến với pháp sư, nhưng Nephie có thể trả lời ngay lập tức. Nếu Zagan là kiểu người đó thì dù cậu có cảm giác với Nephie đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không muốn cô có ý chí riêng.

“Chủ nhân không thể không chút quan tâm tới kẻ yếu. Khi ngài cứu một chiếc xe ngựa khỏi lũ cướp, ngài nói rằng đó là vì ngài không thể ưa nổi hành động của chúng.”

Dù cô nghĩ rằng cậu chỉ làm điều đó để khiến cô yên lòng. Nhưng khi thấy mặt Nephie xanh đi thì cậu nhảy ra tấn công lũ cướp.

“Loại người như bọn chúng chỉ là rác rưởi.”

Cậu nói vậy, cậu không làm vậy vì muốn họ trả ơn hay được Nephie khen. Chastel gật đầu lẩm bẩm.

“Vậy là tôi đã đúng…”

“Đúng cái gì cơ?”

“Ah, tôi nghĩ cậu ta đúng là như cô nói. Dù bọn tôi đã đánh nhau, nhưng cậu ấy lại nương tay với tôi bởi vì tôi là con gái. Nó thật đáng xấu hổ ,nhưng, um, tôi phải nói sao đây…?”

Manuela , người vừa uống xong một cốc rượu nữa, liếc mắt về phía Chastel khi cô bắt đầu lẩm bẩm.

“Ara, ara? Khuôn mặt gì thế kia, cô Thánh Kỵ Sĩ? Không lẽ cô đang yêuuuu à?”

“C-cá- đừng có thô lỗ như vậy chứ!”

Chastel la lên và cô chùn vai xuống. Sau đó cô lẩm bẩm tiếp.

“Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy...cậu ấy giống như muốn ai đó cứu vớt.”

Khi nghe thấy những lời đó tim Nephie đập thình thịch.

“Đúng là đôi khi chủ nhân trông cực kỳ cô đơn.”

Có lẽ lúc cậu biểu lộ biểu cảm đó là lúc cậu nói về con đường mà cậu chọn. Nephie không biết Zagan và Chastel gặp nhau hồi nào, nhưng cô cảm thấy ghen tị vì còn có người khác ngoài cô nhìn thấy vẻ mặt đó của Zagan, nhưng cùng lúc đó cô cũng cảm thấy chút vui sướng.

Mình chắc chắn...đó là chủ nhân mà mình biết, đó không phải là một lời nói dối.

Vào đêm cả hai gặp nhau cô đã nhìn thấy mặt trăng, thứ mà cô không nghĩ mình có thể nhìn thấy lại một lần nữa, không cưỡng lại được nó, cô đưa hai tay lên bầu trời. Và Zagan cũng ngồi bên cạnh nhìn lên mặt trăng cùng cô.

“Tôi không có bắt gì đâu đấy.”

Cậu lo lắng lẩm bẩm

Đó không phải là dối trá, và rồi cô nghĩ.

Ngay cả bây giờ chủ nhân cũng không cần giúp đỡ ư...?

Vẻ mặt của cậu khi cậu yêu cầu cô rời đi trông còn đau khổ hơn cả Nephie.

Nephie lấy hai tay ôm ngực.

Có lẽ vì Chastel và Manuela đã lắng nghe cô nói nên cô đã lấy lại được bình tĩnh, đủ để nhớ rõ Zagan. Chủ nhân có phải là loại người sẽ vứt bỏ cô chỉ vì cậu thích hay vì cô đã không còn giá trị lợi dụng không?

Tất nhiên là...không.

Chắc chắn có gì uẩn khúc ở đây. Nghĩ vậy, cô nhớ ra rằng Zagan đã nói ra một từ gì đó.

“Umm, hai người có biết ‘Ma Vương’ là gì không?”

Dù đã giải thích mọi chuyện cho hai người nghe, nhưng cô lại quên nói ra câu mà Zagan nói. Manuela và Chastel nhìn nhau.

“Chẳng phải đó là danh hiệu dành cho những pháp sư mạnh nhất sao? Ma Vương Marchosias đã từng là người đứng đầu thành phố này, nhưng vì trị an ở đây rất tốt, và ông ta cũng không có vẻ gì là đáng sợ lắm nhỉ?”

Và cô tiếp tục nói.

“Hình như Ma Vương đó vừa mới chết, và sau đó những sự kiện kinh khủng đã xảy ra.”

“...Những vụ bắt cóc ư?”

“Đúng vậy. Nhưng hình như thủ phạm đã bị Nhà Thờ tiêu diệt rồi.”

Manuela gật đầu trước câu hỏi của Chastel. Nephie chưa nghe thấy thông báo chính thức, nhưng cô có nghe về những lời đồn. Người ta nói rằng những Thánh Kỵ Sĩ đã giải quyết xong vụ đó, khi nghe thấy những lời đồn đó, Nephie nghiêng đầu.

“Nhưng hình như người dân trong thành phố không mấy biết ơn nhà thở vì vụ đó…”

“Uuhh, đó là…”

“Sau vụ đó nhà thờ đã đòi một số tiền khổng lồ. Vì thế lý do đó nên tất nhiên là chúng tôi sẽ không thấy biết ơn họ rồi.”

“Họ bắt buộc người dân phải trả dưới danh nghĩa quyên góp ư?”

“Việc đó- tôi cũng không biết nữa.”

Chastel ngồi sụp xuống buồn bã trước những cái nhìn chằm chằm.

“Um, nhưng họ cũng không trực tiếp đi thu đâu nhỉ? Vậy nên tôi nghĩ rằng việc đổ lỗi cho cô ấy cũng không giúp được gì.”

Chastel nhìn lên Nephie với đôi mắt long lanh nước mắt.

“Cô thật tốt bụng, giờ tôi có thể hiểu lý do vì sao cậu ấy giữ cô bên cạnh rồi.”

“Cô...có thể ư?”

Đây là lần đầu tiên có người nói vậy với Nephie, và khi cô nháy mắt ngơ ngác. Chastel lắc đầu.

“Chúng ta hãy tập trung vào chủ đề chính thôi. Nhà thờ coi những Ma Vương là biểu tượng của quỷ dữ, thứ cần phải bị xóa sổ. Có tổng cộng mười ba Ma Vương nhưng nhà thờ chỉ có mười hai thanh Thánh Kiếm, nếu cả hai bên tổ chức một trận chiến tổng lực thì phe nhà thờ sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.”

Kẻ thù lớn nhất của nhà thờ - có vẻ Zagan đã trở thành một tồn tại như vậy.

“Trở thành một Ma Vương có nghĩa là phải đánh nhau với nhà thờ ư?”

“Tôi đoán vậy. Hiện tại vì một Ma Vương đã qua đời nên nhà thờ...đây không phải là suy nghĩ riêng của tôi đâu nhé? Nhưng dù sao đi nữa thì quyết tâm săn pháp sư của nhà thờ đã tăng lên một rất nhiều.”

Bị Manuela nhìn chằm chằm, Chastel vội nói lại.

“Nếu một Ma Vương mới được sinh ra, nhà thờ sẽ coi đó là một cơ hội trời cho để đánh bại họ. Tôi không thể tưởng tượng được một pháp sư sẽ trở nên kinh khủng như thế nào nếu không bị hạ. Hay ngay cả những pháp sư khác nhắm vào vị trí đó cũng không ngoại lệ.”

Zagan nói rằng cậu đã trở thành một Ma Vương.

Nó sẽ...dẫn đến một cuộc chiến ư?

Chắc chắn đó chính là lý do cậu muốn giữ Nephie tránh xa nó. Nephie nhìn chằm chằm vào tay mình. Tuần trước, Zagan đã dạy cô cách sự dụng ma thuật cơ bản. Cậu muốn cô có thể tự bảo vệ bản thân mình, và để một ngày nào đó có thể điều khiển được phép thuật của bản thân.

Nhưng nó lại không đúng.

Mình muốn có ích cho chủ nhân, và vì thế nên mình học ma thuật.

Cho dù có trở lại thì đối với cậu cô cũng không khác gì gánh nặng. Nhưng dù vậy-

Nephie đứng dậy.

“Tôi...sẽ trở về với chủ nhân.”

“C-cô chắc chưa? Chẳng phải là cô bị đuổi rồi ư?”

Nephie lắc đầu trước thái độ kinh ngạc của Manuela và Chastel.

“Chủ nhân rất mạnh, tôi chắc là ngài đủ mạnh để chiến thắng bất cứ kẻ nào. Nhưng thế không có nghĩa là ngài không thể bị tổn thương.”

“Kẻ mạnh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của kẻ yếu.”

Đó là câu Zagan đã nói. Cậu ấy không nói rằng cậu bị tổn thương. Nhưng dù thế trông cậu vẫn rất buồn. Nhưng chỉ có thế sẽ không khiến cậu mất niềm tin vào con người, cô tự hỏi không biết cậu đã từ bỏ mọi nỗ lực để giao tiếp với người khác từ bao giờ. Mỗi khi thấy cậu như vậy, Nephie chỉ muốn chạy tới ôm chặt cậu.

“Có thể tôi sẽ không giúp được chủ nhân. Nhưng tôi bảo đảm ngài sẽ mãi không bị tổn thương.”

Nephie nói.

“Tôi muốn trở thành người có thể hỗ trợ cho chủ nhân.”

Có thể người khác sẽ cho rằng cô là một con nhóc kiêu ngạo, và cho dù trở về thì cô cũng sẽ bị đuổi đi lần nữa, Nhưng Nephie nghĩ rằng cô, người muốn ôm lấy Zagan, sẽ được cậu ấy chấp nhận.

Đó là lý do mình muốn được ở bên cạnh chủ nhân.

Dù hai người chỉ ở với nhau được nửa tháng nhưng cô muốn tin tưởng vào những kỷ niệm của mình với Zagan. Không ai muốn cô độc cả, và Nephie cũng giống vậy.

Chastel mỉm cười.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ làm hết sức mình.”

“Cô muốn...thách đấu chủ nhân thêm một lần nữa ư?”

“Không phải vậy!”

Chastel la lên với khuôn mặt đỏ rực.

“Không phải vậy...dù không thể bào chữa giùm cho cậu ấy, nhưng tôi nghĩ mình có thể xóa đi vết nhơ thanh danh cho cậu ta.”

“Thanh danh của chủ nhân ư...?”

Chastel gật đầu.

“Hình như có ai đó đã dùng tên của Zagan để làm chuyện xấu.”

Nephie không biết đó là kẻ đã thực hiện các vụ bắt cóc.

Chastel lén lút nói.

“Có lẽ những kẻ đó muốn đổ tội cho Zagan, nên tôi đã cố bắt sống chúng.”

“Chẳng phải Thánh Kỵ Sĩ là kẻ thù của pháp sư sao?”

“Ừ thì đúng, nhưng mà…”

Chastel lẩm bẩm khó chịu.

“Không phải sẽ rất tệ nếu tôi không trả ơn người đã cứu mình tận hai lần sao?”

Có vẻ Chastel cũng có lý do riêng của cô.

Manuela mỉm người nhìn hai cô gái.

“Giờ thì có vẻ như hai em đã bình tĩnh trở lại rồi nhỉ, vậy thì hãy dừng lại ở đây thôi. Ah, nhớ để bé Thánh Kỵ Sĩ đây thanh toán hóa đơn nhé!”

“Cá- nhưng em có gọi đồ ăn đâu!”

Khi thấy Chastel lộn xộn vì bị chọc, không hiểu sao Chastel lại cảm thấy yên lòng.

Cảm giác này là gì?

Manuela ôm chầm lấy Nephie khi cô đang bối rối.

“Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì hãy đến với chị. Chị sẽ lắng nghe em nói. Dù lúc đó chị sẽ bắt em mặc đồ của tiệm, ahaha.”

Nephie lơ ngơ nghiêng đầu.

“Manuela-san, tại sao chị lại tốt với em như vậy?”

Cảm giác đó khác với sự ân cần của Zagan. Mắt Manuela mở to như không thể hiểu được.

“Chẳng phải đó là vì chúng ta là bạn sao?”

“B..ạn…”

“Eh, không phải ư?”

“...Em cũng không biết nữa...trước giờ chưa có ai nói vậy với em cả.”

Cô đột nhiên nhớ tới quan hệ giữa Zagan và pháp sư tới thăm cậu - Babarus, cô nghĩ đó là tên anh ta. Zagan hay nói xấu anh ta, nhưng nó lại ung dung đến lạ, và cô thực sự có hơi chút ghen tị. Cô chắc chắn đó mối quan hệ giữa những người bạn.

Manuela lùi lại một chút trong chốc lát rồi lại mỉm cười.

“Vậy hãy để chị trở thành người bạn đầu tiên của em nhé? Quyết định thế nhé!”

“U-um...vâng.”

“Uwah, mặt em đỏ quá, em có sao không?”

Ngay lúc đó Chastel rụt rè giơ tay lên.

“Um, cô có thể nghĩ về tôi như thế được không?”

“Như thế là như thế nào cơ?”

“Uuhhh, cô có thể xem tôi là một người bạn của cô được không!?”

“Eehhh? Nhưng cô là Thánh Kỵ Sĩ mà phải không? Cô có thể làm bạn với pháp sư được ư?”

“Nhưng mà!”

Manuela ôm chặt lấy Chastel đang khóc nhè với đôi cánh ấm áp của cô và bắt đầu xoa đầu cô kỵ sĩ tóc đỏ. 

“Nếu không phải là bạn thì làm sao chúng ta co thể trêu chọc nhau như thế này được, đúng không?”

“...Trêu chọc nhau cũng là tình bạn ư?”

Dù Chastel trông cực kỳ không bằng lòng, nhưng cô vẫn thở một hơi nhẹ nhõm.

Họ rời khỏi quán rượu và từ biệt nhau.

“Tiểu thư Chastel!”

Một giọng ồn ào vang lên trên đường phố. Từ phía đó, ba người đàn ông trong trang phục Thánh Kỵ Sĩ chạy đến chỗ họ. Nephie nhớ ra họ là ai khi nhìn thấy ba người, cô nhíu mắt lại.

“Hee, c-các người là ba Thánh Kỵ Sĩ lúc trước!”

Tên kỵ sị cao lều khều vọt lên, có lẽ là vì hắn cảm nhận được ánh mắt của cô. Và rồi Nephie nhớ ra.

“Anh là người đã làm chủ nhân bị thương…?”

“Eh, cái gì? Họ cũng làm chủ nhân em bị thương ư? Vậy có nghĩa là họ là thành viên của nhà thờ…”

“Sao hai người lại ghét nhà thờ dữ vậy!?”

Ba tên Thánh Kỵ Sĩ rút gươm ra và Chastel phải lao ra giữa để hòa giải. và rồi.

“Heeheehee, tình bạn đúng là một thứ tuyệt vời nhỉ.”

Một giọng nói khó ưa vang lên ngay sau lưng họ. Và sau đó một vũng bùn đen như bóng tối xuất hiện từ dưới chân họ.

“Ehh-”

Trong lúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nephie đã bị làn sương đen nuốt chửng tới tận eo.

“Nephie- Hiah?”

Chastel bị vũng bùn đen đặc chặn lại. Nó cuốn chặt lấy tay cô và kéo cô vào bóng tối, lúc đó cô thậm chí còn không kịp rút kiếm.

“Tiểu thư Chastel!”

Ba tên kỵ sĩ vội vã chạy tới nhưng họ lại không thể nào đuổi kịp nó.

“Manuela...chạy...đi.”

Dù bị vũng bùn nuốt chửng nhưng cô vẫn đẩy được Manuela ra ngoài. Manuelanhanh chóng vung cánh bay lên trời trốn thoát. Nhưng những xúc tu đen khịt hiện lên và đuổi theo cô khi cô đang cố hết sức chạy trốn.

“Kuh, hãy nhanh chóng bảo vệ người dân!”

Cuối cùng nhóm kỵ sĩ đã cắt hết những xúc tu bằng lưỡi kiếm của họ.

“Tch, một đứa chạy mất rồi. Mà sao cũng được - tên ta là Zagan! Nếu các ngươi muốn cứu những kẻ này thì hãy tới lâu đài của ta.”

Giọng điệu của tên pháp sư dùng ma thuật bóng tối đó nghe tương tự Zagan, nhưng nó vẫn có gì đó khác biệt. Nephie đã nghe thấy giọng nói này trước đây.

“Tại sao...anh lại…”

Một khuôn mặt quen thuộc hiện thoáng qua từ trong bóng tối.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 5.2 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 5.2 - Vol 1 - Chương 5(Phần 2): Có vẻ thái độ tàn bạo là thứ cần thiết để trở thành một Ma Vương - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite