The New Gate - Chương 1 Phần 2

Credit: Dark Magician

Khi màn đêm buông xuống, Shin bí mật rời thị trấn với Schnee, Tiera, Yuzuha và đi đến khu rừng mà họ đã dọn dẹp trước đó. Đền Mặt Trăng được hiện ra và Shin bước vào trong, nơi mà anh sẽ kiểm tra những cái máy sản xuất trước tiên.

Bên trong phòng máy sản xuất, máy móc được sắp xếp với các hạng mục như là quặng, nguyên liệu và vật liệu thu được từ những con quái vật.

Những cái máy thì trông giống như là những cái hộp với mỗi cạnh khoảng chừng 30 cemel. Giá trị của chúng thì cũng phải tương đương với những loại vũ khí cấp《Cổ Đại》ở trong thế giới này.

Những vật liệu hiếm có khó tìm hay là những thứ đòi hỏi phải bỏ ra công sức không hề nhỏ mới có được thì đều có thể sản xuất được ở đây mà không có hạn chế nào cả, miễn là có thời gian là được. ‘Máy móc’ là một thứ đặc biệt đáng kinh ngạc bởi vì thế giới hiện giờ đã trở thành một thế giới thực và một số nguyên vật liệu còn khó có thể kiếm được.

Những vật phẩm được tạo ra sẽ tự động chuyển đổi thành những tấm thẻ và được lưu trữ bởi Hộp vật phẩm ở bên trong máy.

 “Gì đây…?”

Đầu tiên, Shin kiểm tra quặng và những vật liệu.

Khi Shin nhìn vào danh sách của Hộp vật phẩm, thật đáng ngạc nhiên với cái số lượng của chúng. Không phải là 100 hay 200 vật phẩm. Mỗi loại có số lượng khác nhau nhưng ngay cả là những cụm nhỏ nhất thì cũng đã nhiều hơn 1000 rồi. Thậm chí là hầu hết số đó còn nhiều hơn trăm nghìn cái mỗi loại kìa.

Hộp vật phẩm chỉ có thể lưu trữ tối đa 999 cái mỗi loại, nhưng số cụm tối đa thì phải thay đổi.

“Có nhiều vật phẩm quá trời… Kuu.”

 “Đúng vậy. Có cả đống orichalcum, mithril, admantine và thậm chí còn có cả Scarletite nguyên chất nữa. Sừng và móng của Bahamut, thậm chí là cả gan của một con Behemoth nữa… Wow, số lượng ‘Drop of Erathem’ cũng lớn quá chừng! Với cái số lượng như thế thì có thể tạo ra được cả đống vũ khí cấp《Cổ Đại》nữa đấy.

Đáp lại Yuzuha, Shin lướt xuống dưới danh sách vật phẩm.

Ngay cả là những vật phẩm quý hiếm với số lượng sản xuất hữu hạn một năm hai lần với thời gian thực, đó là một hệ thống quản lý nghèo nàn mà Shin đã rất than phiền khi còn là trò chơi, cũng có một số lượng khủng khiếp.

Mặc dù có thể hiểu được rằng số lượng của chúng đã tích lũy trong suốt 500 năm qua, nhưng niềm kiêu hãnh của một game thủ như Shin đã càm thấy bị tổn thương khi mà anh cảm thấy những nỗ lực khai thác của mình thật vô ích.

 “Những nguyên liệu cũng thế. Và số lượng của những nguyên liệu hạng nhất cũng nhiều kinh khủng.”

Schnee cũng rất đỗi ngạc nhiên khi kiểm tra danh sách những nguyên liệu trong một máy sản xuất khác. Thật sốc khi mà chúng có thể lưu trữ dễ dàng ở trong nhà trong khoảng ít nhất là 100 năm như vậy.

 “Những vật phẩm đó em chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy bao giờ cả. Chúng là gì vậy ạ?”

Với lượng kiến thức ít ỏi, Tiera tỏ ra ngạc nhiên với số lượng chứ không phải là bản thân vật phẩm đó.

Vì đây là một cơ hội trời cho, nên Shin đã lấy mỗi loại một phần và cất vào trong Hộp vật phẩm của mình.

Shin đã lên kế hoạch kiểm tra xem liệu những vật phẩm có từ trước ở bên trong Hộp vật phẩm của bản thân có khác gì so với những vật phẩm do máy sản xuất đã tạo ra hay không.

 “Thử rèn chút nào. Anh sẽ xem xem liệu những vật liệu này có thể sử dụng được hay không.”

 “Em hiểu rồi. Vậy thì em sẽ chuẩn bị cho bữa tối.”

 “Còn em thì sẽ đi làm một số lọ thuốc hồi phục đơn giản vậy.”

 “Thế nhé.”

 

Sau khi để lại giả kim thuật cơ bản cho Tiera, Shin tiến đến khu vực lò rèn cùng với Yuzuha.

Anh bắt đầu nhóm lò và lấy ra một tấm thẻ quặng orichalcum từ một cái máy sản xuất.

 “Hmm?”

Khi Shin chuẩn bị thực thể hóa chiếc thẻ, anh nhận thấy một luồng hào quang tỏa ra từ nó.

Shin nhìn chằm chằm vào cái thứ giống như một làn hơi nóng, sau đó nó trở nên rõ ràng hơn, giống như là lấy nét của một bức hình ở trên một cái máy ảnh vậy.

 “Có phải là ma lực không nhỉ?”

 “Nó thật lấp lánh!”

Có một màu vàng ánh bạc giống với luồng hào quang của một thanh kiếm phép.

Với mục đích là so sánh vật phẩm, Shin lấy ra một tấm thẻ quặng orichalcum từ Hộp vật phẩm của mình và thấy nó phát ra một thứ ánh sáng màu tím nhạt. Tuy nhiên, nó đã nhanh chóng chuyển thành màu xám đậm và sau đó là màu xanh lam nhạt.

Shin đã hoàn toàn không nhận ra điều này khi anh nâng cấp trang bị của Shadow và những người khác, hoặc là khi anh sửa lại trang bị của Girard.

 “Hừ. Chẳng hiểu mô tê gì cả. Có nên thử đập nó không nhỉ? Yuzuha, lùi lại phía sau chút nào.”

 “Kuu!”

Shin để riêng những thứ không mấy quan trọng trong chốc lát, sau đó anh thực thể hóa hai tấm thẻ.

Cho đến lúc này, sự khác biệt duy nhất chính là màu sắc luồng hào quang tỏa ra từ chúng. Mặc dù số lượng quặng có phần khác nhau, nhưng chẳng là vấn đề gì cả bởi vì không hề ấn định thứ tự bắt đầu với cái nào trước.

Shin đưa orichalcum vào trong lò và tinh chế nó. Orichalcum sau khi được tinh chế, loại bỏ những tạp chất lẫn trong nó, đã phát ra một thứ hào quang còn mạnh hơn lúc đầu.

Tiếp đến, Shin đặt nó lên cái đe và bắt đầu vung búa.

Hai thanh kiếm, được làm cùng với một quy trình, đều ở cấp《Huyền Thoại》tầm trung. Chúng trông không khác gì nhau ngoại trừ thứ hào quanh bao bọc những thanh kiếm.

Khi Shin so sánh độ sắc của phần lưỡi kiếm, sự khác biệt đã trở nên rõ ràng hơn.

Thanh kiếm được làm bằng orichalcum lấy ra từ Hộp vật phẩm của Shin, được bao phủ bởi một thứ hào quang đa sắc, và sắc bén hơn cái được làm bằng orichalcum lấy ra từ trong máy sản xuất, và chỉ được bao phủ trong một thứ hào quang với một màu duy nhất.

 “Kuu? Nó khác nhau, mặc dù nhìn lại giống nhau.”

 “Vật liệu làm thì giống nhau mà sức mạnh lại khác nhau à? Có liên quan gì đến màu ma thuật không nhỉ?... Nghĩ lại thì, Tiera đã từng nói là năng lượng ma thuật (ma lực) của mình có vẻ gì đó hơi lạ thì phải.”

Shin nhớ lại cái lần đầu tiên gặp Tiera, cô có nói rằng có thể cảm nhận được những ma năng của nhiều loại chủng tộc toát ra từ Shin.

 “Ma năng của Shin có khác với của những người khác không?”

 “Anh cũng đang tự hỏi đây. Mặc dù anh cũng không thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của mình, nên anh cũng không chắc lắm.”

Shin đi ra nhà chính để hỏi Tiera, có thể cô sẽ biết điều gì đó.

Sau khi đặt lên bàn những nguyên liệu và trang bị giả kim thuật cần thiết, Tiera bắt đầu chế tạo các bình thuốc hồi phục. Shin không muốn đánh động cô, vì trông cô có vẻ đang rất tập trung. Vài phút sau, cô ấy cũng đã cho ra một mẻ thuốc.

 “Phù…”

 “Xong rồi đấy hả?”

 “Quác!?”

Shin đã đợi đến khi Tiera hoàn thành công việc của cô trước khi lên tiếng.

Nhưng vì Tiera đã quá tập trung vào việc chế tác và không nhìn thấy Shin, cô đã giật nảy mình và kêu lên một tiếng nhỏ.

 “Ah… Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em giật mình.”

 “Đừng có rón rén thế chứ! Làm em giật bắn mình!”

Tiera khoanh tay trước ngực và lườm Shin. Có lẽ cô ấy thấy xấu hổ khi để Shin nhìn thấy khoảnh khắc giật mình của cô. Hai má cô bắt đầu ửng đỏ.

Shin không hề muốn che giấu sự hiện diện của mình, nhưng có vẻ như anh đã vô thức làm vậy rồi.

 “Anh thực sự xin lỗi. Anh không muốn làm em mất tập trung.”

 “Hajzz. Lần sau chớ có làm vậy đấy. Suýt chút nữa em đã làm rơi đống thuốc rồi.”

Khi Shin cúi mình, Tiera có vẻ như đã bớt giận.

 “Dù sao đi nữa, em đã cố gắng chế tạo thuốc hồi phục theo như hướng dẫn cho các vật liệu đó. Nhưng em không có kỹ năng thẩm định, vậy nên, em cũng không biết nó có khác gì không nữa. Anh xem hộ em với, Shin.”

Khi Tiera đã hoàn hồn trở lại, cô đưa các bình thuốc hồi phục cho Shin.

Chúng khá là giống nhau, nhưng khi dùng kỹ năng phân tích, Shin thấy rằng những bình hồi phục làm bằng vật liệu lấy ra từ trong Hộp vật phẩm của Shin có vẻ hiệu quả hơn.

Tuy nhiên, cái mà sử dụng vật liệu tử máy sản xuất thì lại có hiệu quả hơn 20% so với những bình thuốc thông thường khác.

Có vẻ như việc sử dụng những vật liệu có chứa ma lực đã nâng cao hiệu quả của những vật phẩm được làm từ chúng.

 “Em hiểu rồi. Đúng như mong đợi, nhưng nó thực sự rất tuyệt vời.”

 “Em biết trước rồi à?”

Shin đã hỏi cô sau khi cô đã nghe về kết quả thẩm định.

 “Chà, có vẻ như Shin không biết chứ, khi mà một vật phẩm có chứa ma lực, tự nó đã sẻ chia tinh thần và đặc trưng của chủ nhân  nó. Người ta nói đó là một điều kiện của một cái gì đó như là năng lượng không xác định. Em cũng chỉ thấy qua những thứ như vậy có mấy lần. Bởi vì chỉ có tộc Elf và Pixie là có thể nhìn thấy nó, nên có lẽ là anh cũng không hiểu đâu, Shin ạ.”

 “Thú vị thật nhỉ?... Mà này, cho anh hỏi chút.”

 “Gì nào?”

 “À, khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy, em có nói là em nhìn thấy ma năng của nhiều loại chủng tộc toát ra từ anh đúng không? Anh muốn hỏi về điều đó.”

 “Ể? E-em có nói vậy à?”

Tiera trả lời một cách tảng lớ. Khuôn mặt của cô hướng ánh nhìn sang một hướng khác, đúng với biểu hiện của một người đang cố che giấu điều gì đó.

 “?... À, nếu em không muốn nói với anh cũng được thôi. Anh sẽ không ép em phải nói đâu. Anh sẽ đi hỏi Schnee nếu có bất cứ điều gì bất thường trong những nguyên liệu của cô ấy. Em có thể giữ lại mấy bình thuốc hồi phục này.”

“Eh!? Wa, đợi đã!!”

Ai thì cũng có những điều gì đó mà mình không muốn sẻ chia. Mặc dù Shin có quan tâm về ma năng, nhưng bằng cách nào đó, anh có thể đoán được lý do.

Bởi vì Shin nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tồi nếu như hỏi một cách thô thiển, nên anh đã quyết định đi đến chỗ của Schnee trước, nhưng thật ngạc nhiên là Tiera đã kéo anh lại.

“Sao vậy? Nhìn em có vẻ bối rối.”

“B-bởi vì… anh không hỏi về điều đó sao? Dù em đang ở đây với anh, nhưng rõ ràng là em đang che giấu vài thứ về anh.”

 “Nhưng em không muốn nói với anh mà, phải không nào? Tất nhiên là anh sẽ không để mặc nó nếu như nó là một tình huống có thể đe dọa đến tính mạng hay đại loại như thế. Nhưng bằng cách nào đó, anh nghĩ rằng nó không phải như vậy, và anh không muốn phải ép em nói ra. Vậy nên, anh nghĩ rằng dù chúng ta có ở bên nhau thì cũng không nhất thiết là phải sẻ chia mọi thứ. Thực ra, cũng có những thứ mà anh đang giấu cho riêng mình.”

“Em biết, nhưng mà…”

“Anh sẽ đợi cho tới khi em sẵn sàng nói cho anh biết. Đến lúc đó- -”

Đột nhiên, cái dạ dày của Shin biểu tình với một tiếng ‘Gruuuu’ khá rõ.

 “…Và anh, anh cũng sẽ nói cho em biết những thứ mà anh không nói với em.”

Chỉ vì cái thằng em dạ dày của Shin biểu tình ầm ầm, mà thái độ nghiêm túc của Shin đã biến mất, nhưng Shin đã nói được những điều mà anh muốn nói.

 “Shin, anh đang đói à?”

Yuzuha chợt lên tiếng.

 “Này, anh đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”

 “Nhưng không phải anh vừa nói là ‘Đến lúc đó Grruuu’ sao”

 “Kh-khônggggg! Tại sao nó lại nhắm vào đúng lúc này cơ chứ?”

 “…Pfff.”

Có vẻ như vì điều đó mà Tiera cố nín cười cho đến khi đôi tai của cô đỏ hẳn lên.

Nhưng vì cô đang cúi đầu xuống, nên là Shin không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô hiện giờ. Tuy nhiên, anh đoán rằng mọi thứ đã bớt căng thẳng rồi.

Đó là một tình huống dễ chịu cho Shin khi mà anh muốn thay đổi bầu không khí, nhưng không thể khác được nếu anh nghĩ có thể sẽ có một cách tốt hơn.

 “Em xin lỗi. Mặc dù chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc, cơ mà, pffff hahaha.”

 “Chà, anh cũng đã nói rõ ý của mình rồi nhỉ, anh đoán là vậy. Mặc dù em có điều gì đó không thể nói với anh, thì cũng đừng lo lắng về nó làm gì cả. Mà này, đừng có nói với ai về cái dạ dày đang biểu tình của anh đấy nhé! Không bao giờ! Cả em nữa đấy, Yuzuha!”

Sau khi tạm biệt, Shin đi vào bếp.

Tiera nhìn theo anh với vài giọt nước mắt con đọng trên mi. Shin không hề biết rằng, đó không hẳn là những giọt nước mắt do tiếng cười tạo nên. ‘Em xin lỗi’. Điều mà Tiera thì thầm một mình.

 

Khi vào trong nhà bếp, anh thấy có một vài món ăn đã được dọn sẵn trên bàn từ trước. Khi còn đang nói chuyện với Tiera, Shin đã có thể ngửi thấy mùi của chúng rồi. Nên là Shin không biết sẽ có chuyện gì nếu như anh không thể ngửi thấy mùi của chúng.

 “Kuu~ Thơm quá đi mất!”

 “Đúng vậy. Một mùi thơm tuyệt vời.”

 “Shin? Trông anh có vẻ khá bồn chồn. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 “Không có gì đâu. Tất nhiên là không có gì rồi. Mà này, mùi thức ăn đang làm nức mũi anh đấy. Nguyên liệu vẫn tốt chứ?”

 “Em không thấy vấn đề gì cả. Độ tươi ngon cũng đạt yêu cầu.”

Schnee trả lời trong khi đang lau một con dao.

Có vẻ như cô ấy đã không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong quá trình nấu ăn cả.

So với những thanh kiếm và những lọ thuốc hồi phục, thì sự khác biệt của thức ăn chính là ở mùi vị của chúng.

 “Từ những gì mà Tiera và anh đã kiểm chứng thì những thứ lấy trong Hộp vật phẩm của anh có hiệu quả hơn. Nhưng dù vậy, chất lượng của cái đám được làm từ máy sản xuất vẫn còn tốt chán so với những thứ thông thường khác.”

 “Em hiểu rồi. Em cũng vừa mới dọn dẹp xong xuôi, vì vậy chúng ta nên kiểm tra chúng xem sao. Còn Tiera thế nào rồi anh?”

 “À, cô ấy cũng đã xong việc rồi đấy, để anh đi gọi cô ấy.”

 “Anh không cần phải làm vậy đâu.”

Khi chuẩn bị đi gọi Tiera thì cô xuất hiện.

Bởi vì cô đã có một khoảng thời gian ngắn để bình tĩnh lại, cho nên làn da của cô đã trở về trạng thái bình thường. Đôi mắt của cô có vẻ hơi đỏ ngầu, nhưng Shin chỉ cảm thấy lúng túng khi tự hỏi liệu có phải là cô cười cho đến khi cô khóc không.

“Sao vậy?”

 “À, không có gì. Thức ăn đã nấu xong cả rồi, chúng ta hãy cùng so sánh mùi vị của chúng thôi nào.”

Họ dọn tất cả các món lên bàn ăn. Lúc này, Yuzuha đã biến thành dạng người.

Sau khi nói ‘Itadakimasu’, mọi người bắt đầu dùng nếm thử thức ăn.

Món Shin ăn đầu tiên được chế biến từ những nguyên liệu lấy ra từ trong máy sản xuất.

Shin gắp những món mà mình hay ăn trong thế giới thực như bắp cải cuốn thịt, bò hầm kiểu Pháp, cơm rang thập cẩm, vân vân và mây mây.

 “Ngon hơn so với một nhà hàng gia đình đấy.”

 “Và cũng ngon hơn so với sư phụ thường làm đấy.”

 “Kuu, ngon quá đi mất!”

Bởi vì đó là những thứ mà họ vẫn thường ăn, nên họ vẫn có thể nhận ra được nó tốt hơn bao nhiêu. Điều đó không có nghĩa là những loại thực phẩm họ đã ăn có chất lượng không tốt, nhưng vẫn đủ ngon để có thể nêu ra được sự khác biệt.

Số món trên bàn là khá nhiều, họ đã phải cố không ăn hết món đó bằng tất cả sức mạnh lý trí của mình để còn sức nếm những món khác nữa.

 “Đến món tiếp theo nào.”

Những món ăn tiếp theo thì được làm bằng những nguyên liệu được lấy ra từ trong Hộp vật phẩm của Shin. Với mục đích so sánh, thực đơn và quy trình nấu nướng là như nhau.

Họ dùng đũa tách bắp cải cuốn thịt thành hai và thưởng thức nó.

 “!?”

Ngay sau đó, Shin và Tiera ngừng cử động.

Cái suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu họ là ‘Đây thực sự là món bắp cải cuốn thịt ư?’

 “Cái gì vậy trời? Thực lòng mà nói, anh không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì khác ngoài việc món này ngon quá mức. Nhưng nếu bắt anh nói ra sự khác biệt, thì anh cũng chẳng thể giải thích được nữa.”

 “Em cũng vậy.”

“Kuu. Ngon quá, ngon quá ~”

Yuzuha là người duy nhất vẫn ăn uống như thường. Với những món ăn làm từ nguyên liệu của một trong hai nguồn, Yuzuha đang gắp lấy gắp để, nhồi nhét vào miệng mình trong niềm phấn khích tột cùng.

Theo một nghĩa nào đó, thì đây có vẻ giống với những phản ứng phù hợp đối với các món ăn hơn.

Shin đã thử các món ăn bằng cách sử dụng các nguyên liệu bên trong Hộp vật phẩm của mình vào cái đêm mà anh gặp lại Schnee, nhưng không hề có bất kỳ ma lực nào rò rỉ ra từ những tấm thẻ cả.

Phải chăng là vì nó đã được sử dụng với các thành phần thông thường? Shin đã không bị sốc như với món bắp cải cuốn thịt này.

 “Dù sao thì, chúng ta phải hết sức cẩn trọng khi sử dụng những vật phẩm trong Hộp vật phẩm của anh. Anh không nghĩ là trước đây chúng cũng giống như thế này đâu.”

 “Vâng. Những vật phẩm từ máy sản xuất đã là quá đủ rồi. Anh có thấy có gì khác biệt với những vật phẩm mới thêm vào Hộp vật phẩm gần đây không?”

 “Không. Anh không thấy chúng có gì thay đổi cả. Nhưng biết đâu chúng lại thay đổi theo thời gian thì sao. Cho nên, anh sẽ kiểm tra lại cho chắc chắn.”

Số lượng vật phẩm trong Hộp vật phẩm của Shin là rất lớn. Để kiểm tra tất cả mọi thứ trong đó là không thể, vì vậy anh sẽ phải chọn ra một số nhỏ những món vật phẩm để kiểm tra chúng.

 

Sau khi đã thử nghiệm xong, Shin và những người khác đi đến phòng thiết bị dịch chuyển nằm ngay bên cạnh phòng máy sản xuất. Họ dự định sẽ kiểm tra những điều kiện của nhà guild.

 “Không có thiết bị nào bị trục trặc cả.”

 “Vâng. Để đề phòng, em đã yêu cầu Raster kiểm tra nó rồi, và mọi thứ đều không có vấn đề gì cả.”

Raster là người hỗ trợ phục vụ cho Cain, một kiến trúc sư kiêm thành viên của Rokuten. Và Cain là người đã giúp xây dựng Đền Mặt Trăng, nên người hỗ trợ của cậu ta, Raster, là người thực hiện nhiệm vụ bảo dưỡng căn nhà.

Nếu Raster đã nói vậy, thì chắc chắn là không có vấn đề gì cả.

 “Chà, mở trình đơn tùy chọn thôi nào… Hmm?”

 “Có gì không đúng sao?”

Schnee lại gần Shin, người đang lưỡng lự điều gì đó. Shin di chuyển màn hình sang bên cạnh để cho Schnee nhìn thấy danh mục chọn lựa những điểm cần dịch chuyển đến.

Trên màn hình là những cái tên của những nhà guild từ 1 cho đến 6. Nhưng nếu Shin cố gắng chọn một điểm đến, thì nó chỉ tạo ra những tiếng kêu “bíp bíp” bị nghẹt.

Đó là âm thanh thường xuất hiện khi ai đó cố gắng sử dụng một vật phẩm không khả dụng hoặc là chọn một nơi mà không thể dịch chuyển đến được.

Có vẻ như là họ không thể dịch chuyển đến bất kỳ nhà guild nào với tình trạng hiện giờ của họ.

“Sao lại thế nhỉ?”

“Điều này có nghĩa là, thiết bị ở đây vẫn đang hoạt động, nhưng có lẽ ở những chỗ khác thì lại có vấn đề gì đó chăng?”

“Không phải đâu. Điều mà anh lo lắng là anh không thể chọn được Rashugum kìa. Những chỗ khác thì anh không biết thế nào, chứ riêng ở Rashugum thì khó có vấn đề lắm, bởi vì đó là nơi mà Raster đang duy trì mà.”

“Nhưng, thật khó khăn để xác nhận được nguyên nhân của vấn đề. Đợi em xíu. Em sẽ gửi một tin nhắn cho Raster ngay đây.”

“OK. Anh cũng sẽ tranh thủ thử một vài thứ khác.”

Ngoài việc chỉ rõ đích đến từ trình đơn tùy chọn, còn có số lần nó khả dụng bằng cách sử dụng thiết bị đầu cuối. Trong thời gian này, Shin quyết định kiểm tra xem cái nào còn hoạt động được.

 “Ở đây không có vấn đề gì cả. Những thiết bị dịch chuyển vẫn hoạt động bình thường. Cho nên là, có thể những đích đến có vấn đề hoặc là…”

Trong khi đang vận hành thiết bị đầu cuối, Shin nảy sinh một giả thuyết. Đó là, trong thế giới này, nếu như một ai đó chưa từng đi tới điểm cần đến bao giờ, thì người ta sẽ không thể sử dụng được những vật phẩm, kỹ năng và các trang thiết bị liên quan đến sự dịch chuyển.

Kể từ lúc Shin đặt chân đến thế giới này, anh đã không thể sử dụng được danh sách và thẻ tin nhắn bởi vì có vẻ như chúng đã được reset lại rồi.

Nếu như nói Shin có thể dịch chuyển đến vị trí của Đền Mặt Trăng được là vì anh đã từng tới đó trước đây, thì mọi thứ có vẻ sẽ hợp lý hơn.

 “Nếu là vậy, không còn cách nào khác là anh phải đến đó rồi.”

 “Nếu giả thuyết của Shin là đúng, thì chỉ còn cách là như vậy thôi. Mặc dù là Raster từng ở đây, nhưng anh ta cũng không thể sử dụng những thiết bị dịch chuyển này được.”

Schnee đồng tình với suy luận của Shin. Đó là điều duy nhất mà họ có thể làm được hiện tại.

Trong kỷ nguyên trò chơi, những người hỗ trợ bao gồm cả Schnee, đều không có viên đá pha lê có khả năng dịch chuyển. Do đó mà Schnee đã không hề đăng ký các điểm dịch chuyển tại Rashugum, mặc dù là cô đã từng ở đó.

 “Cuộc trò chuyện của chúng ta dựa trên thực tế là việc sử dụng dịch chuyển được coi là rất bình thường. Anh sợ rằng chúng ta đang quá quen với nó.”

 “Đó là lý do chúng ta đang đắm chìm vào nó đấy.”

Tiera có một cái nhìn xa xăm và Shin đáp lại cô với một tiếng cười lớn và giơ ngón cái lên.

 “Dừng lại đi, em gần như là đã gật đầu rồi đấy.”

 “Cơ thể của em trung thực thật đấy.”

 “Uu, em không thể nào phủ nhận điều đó…”

Tiera cảm thấy nếu cô không bị chìm ngập trong tình huống này, có lẽ cô sẽ không thể nào thư giãn được.

Sau đó, họ tiếp tục kiểm tra một số thiết bị và những vật phẩm khác. Khi mà họ tập trung vào đó, họ nhận ra là đã quá trễ rồi, nên họ quyết định là sẽ qua đêm ở ngay tại Đền Mặt Trăng.

 

◆◆◆◆

 

 “…* Thở dài *”

Mặt trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời cao, và Shin, đang ngồi ở hiên sau của Đền Mặt Trăng. Anh cầm thanh 『True Moon』, thứ đã bị gãy trong trận chiến với người hỗ trợ của mình, Girard.

 “Mình nên làm gì đây nhỉ…hmmm?”

Khi Shin đang ngắm trăng, anh cảm nhận được một người mà anh biết rất rõ đang lại gần phía mình.

“Anh không ngủ được à?”

 “À, ừ. Anh đang nghĩ đến việc sửa chữa lại thanh『True Moon』này.

Shin đã ngập ngừng suy nghĩ trong thoáng chốc khi anh bị quyến rũ bởi Schnee trong bộ đồ ngủ, nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn có thể đáp lại lời cô.

Shin nâng thanh『True Moon』lên để cho Schnee có thể nhìn thấy khi cô ấy ngồi xuống cạnh anh.

“Từ trận đấu với Girard phải không? Mặc dù nó trông giống như vậy.”

 “Anh cũng đã vài lần nghĩ đến việc sửa chữa nó rồi… Nhưng, nói sao nhỉ, anh cảm thấy như đang thiếu một cái gì đó. Anh hoàn toàn có thể sửa nó ngay lập tức, nhưng trực giác của một người thợ rèn lại nói với anh là không nên… mặc dù, anh không biết là liệu trực giác của anh có đáng tin không nữa.”

Shin nói với Schnee với một nụ cười cay đắng trên môi.

Cũng đã đến lúc phải sửa lại nó. Vì vậy, Shin đã cố gắng sửa nó trong thời gian rảnh của ngày hôm nay, nhưng có vẻ mọi thứ vẫn dậm chân tại chỗ.

Tất cả những vật liệu đều đã được chuẩn bị đầy đủ, và kỹ năng của Shin là không thiếu, bởi vì anh là một thợ rèn bậc thầy mà. Nhưng có lẽ là có điều gì đó còn thiếu sót ngoài những thứ đó ra. (chắc là đang nhớ đến Girard)

 “Em mượn chút được không?”

 “Hmm? Chắc chắn rồi.”

Khi Shin đưa thanh『True Moon』cho Schnee, cô ấy giữ nó trước ngực.

Trong khi đang phân vân không biết là cô ấy sẽ làm gì, Shin nhận thấy thanh『True Moon』đang dần dần phát sáng khi được cầm trên tay của cô.

 “Wow!!”

『True Moon』phát ra ánh sáng như thể là nó đang được ngâm mình trong ánh trăng vậy. Shin trố mắt ngạc nhiên bởi thứ ánh sáng đó, nhưng một lúc sau, ánh sáng bắt đầu lịm dần.

Nó chỉ kéo dài được một lúc, nhưng Shin cảm thấy rằng nó còn lâu hơn thế nữa.

 “Của anh đây.”

 “À, ư-ừ.. Mà này, Schnee, vừa rồi là cái gì vậy?”

 “À, em vừa rót một ít ma lực của mình vào『True Moon』. Em cảm thấy mình nên làm điều gì đó. Em không biết tại sao nhưng em hy vọng nó sẽ giúp anh được phần nào, dù chỉ là một chút ít thôi, Shin à.”

 “Không đâu. Anh mới phải là người cảm ơn em mới đúng. Anh chắc chắn là điều đó đã lấp đầy và lấy lại được cái thiếu sót ban đầu của nó rồi.”

Shin nói vậy khi nhìn vào『True Moon』.

Trực giác mách bảo Shin rằng, Schnee không làm gì sai cả.

Đồng thời, anh còn hiểu thêm 3 điều nữa.

“Mặc dù nó chưa hoàn thành, nhưng anh biết mình nên làm gì. Cám ơn em.”

 “Em rất vui khi nghe anh nói vậy.”

Schnee thật rạng ngời với một nụ cười tỏa nắng của mình.

Shin chợt động lòng trước nụ cười rạng rỡ của cô. Vẻ đẹp của cô cuốn hút cả thế gian, nhưng chính nó khiến cô giống như một thiên thần không thể nào với tới được. Đó là một vẻ đẹp mà không một lời lẽ nào có thể diễn tả hết được.

 “Chà, em sẽ làm gì sau chuyện này, Schnee?”

 “Nếu được, em muốn cùng ngắm trăng với anh.”

“… À, tất nhiên là được rồi.”

 “Vậy thì…”

 “Hử!?”

Sau khi trả lời Shin, cô tựa người vào anh.

Shin cảm thấy có sức nặng ở trên vai khi Schnee tựa đầu vào vai anh còn tay thì lại ôm lấy tay của anh.

 “… A, Schnee-san? Đây là…”

 “Xin hãy để em như thế này một lát.”

 “… Được rồi.”

Khi Shin chấp nhận như vậy, trọng lượng trên vai của anh đã tăng lên.

Có lẽ là vì Schnee đã dựa vào Shin với toàn bộ cơ thể của mình. Lý do cô không làm như vậy từ đầu có lẽ là do cô sợ bị từ chối hoặc cũng có thể là do cô cảm thấy xấu hổ.

 “……………”

Cả hai đều lặng im và ngắm nhìn vầng trăng sáng giữa bầu trời đầy sao.

Trong một đêm trăng sáng, có hai cái bóng đang hắt trên hiên nhà.

Hai cái bóng này ôm ấp nhau và ở lại với nhau một lúc cho đến khi họ trở lại phòng của mình.

 

◆◆◆◆

[Tiếng Việt]The New Gate
favorite 9 / 10

you are viewing The New Gate - chapter 20 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 20 - Chương 1 Phần 2 - The New Gate - read The New Gate online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite