The New Gate - Chương 1 Phần 4

Credit: Dark Magician

Eline né đi những đòn tấn công lặp đi lặp lại của Wilhelm.

Wilhelm là một Người được chọn cấp cao. Có vẻ phi lý, nhưng như thể là Eline có thể tiên đoán được những bước di chuyển tiếp theo của Wilhelm vậy, khi nhìn vào nét mặt vẫn đang bình tĩnh và điềm đạm của hắn.

 “Tôi đoán là cây thương của anh thuộc cấp《Truyền Thuyết》, hoặc cũng có thể là cấp《Thần Thoại》 đấy nhỉ? Tôi rất muốn nó trở thành một phần trong bộ sưu tập của mình đấy.”

 “Câm miệng!!”

Những đòn tấn công của Wilhelm trở nên mau vội hơn và anh không hề bỏ lỡ bất kỳ một nhịp nào cả. Mỗi cú đánh của Wilhelm đều có thể nghiền nát được một con vua Cốt Diện (Skull Face).

Tuy nhiên, so với『Exvaine』của Eline thì nó lại khá là khập khiễng. Cả người và vũ khí mà Wilhelm phải đối mặt hoàn toàn có một bản lĩnh thực thụ.

 “Anh thật sự rất mạnh như những gì tôi đã được nghe đấy. Ước gì tôi có thể nhanh hơn một xíu nữa thì hay biết mấy. Đó là một điểm yếu khi nhắc đến thanh『Exvaine』này đấy.”

 “Tại sao ngươi lại….!!!”

Thật đáng buồn khi mà Eline không được đầu tư trang bị đầy đủ trong những trận chiến đấu.

Wilhelm phải thay đổi chiến thuật. Thay vì cứ lãng phí năng lượng vào những đòn đánh lặp đi lặp lại như thế này, anh cần phải tập trung vào một đòn quyết định. Wilhelm lùi lại để dồn thêm sức mạnh vào cánh tay mà anh đang nắm cây thương『Venom』. Tuy nhiên, điều đó cũng đã khiến cho anh phải chững lại trong giây lát.

Eline đã không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn chuyển từ phòng ngự sang phản công và đâm mạnh thanh『Exvaine』.

 “Gah!!”

Wilhelm dùng cây『Venom』giơ lên trước mặt để đỡ lấy cái lưỡi kiếm màu đỏ đấy.

Khối lượng tuyệt đối của nó khiến cho Wilhelm có một phen bất ngờ. Anh đã không lường trước được trọng lượng của nó khi mà thấy Eline sử dụng nó dễ dàng như vậy. Bất kể là những gì mà Eline vừa nói về tốc độ của mình, tốc độ của hắn ta cũng nhanh hơn và cũng lanh lẹ hơn Wilhelm nữa.

Wilhelm đã phải nhận lấy một vài thiệt hại đáng kể.

Anh bị thổi bay và đâm sầm vào bức tường gần đó. Không khí trong phổi như thể đã bị đẩy hết ra khi mà anh hét lên.

『Venom』đã cứu lấy Wilhelm bằng cách ngăn chặn đòn đâm vừa rồi của một đối thủ đầy ác ý. Tuy nhiên, chấn động là vừa đủ để khiến cho Wilhelm phải buông tay khỏi món vũ khí của mình ra.

『Venom』vẫn nằm đấy, với một vết nứt ở trung tâm của nó sau cú va chạm mạnh với thanh『Exvaine』.

 “Ôi trời ạ. Cứ tưởng là đã tìm được món vũ khí mà mình thích. Ai dè nó lại bị hỏng nặng như thế này. Lẽ ra là tôi nên biết rồi mới phải khi phải đối đầu với một người mạnh mẽ như anh.”

Eline nhìn xuống món vật phẩm đã bị hư hại và lắc đầu thở dài.

Có lẽ điều mà hắn ta quan tâm chỉ là cây thương của Wilhelm mà thôi, chứ hắn đâu có bận tâm đến đối thủ của mình, người đang đẩy đống đổ nát ra khỏi người mình.

 “Grr.”

 “Oh. Trông anh vẫn ổn đấy nhỉ? Cây thương này vô dụng với tôi rồi.”

 “Tại sao… ngươi lại ở đây?”

 “Kẻ thuê tôi đang muốn tìm kiếm một người nào đó.”

“Tìm kiếm…?”

 “Đúng vậy. Nhưng chúng tôi đã tìm ra đứa bé đó rồi. Oh, đây có phải là không chính thức không nhỉ? Tôi tệ quá. Dù vậy, vai trò của tôi ở đây cũng đã xong rồi.”

Eline vẫn vui vẻ trả lời Wilhelm.

Wilhelm tự hỏi liệu có phải có gì đó sai sai với cái gã đang đứng đó không.

 “Nếu tôi không đi bây giờ, có thể tôi sẽ gặp rắc rối mất. Tôi sẽ rất mừng nếu như anh có thể sửa được lại cây thương của mình đấy.”

 “Tại sao lại không nói cho ta biết là ngươi sẽ đi đâu?”

 “À, chúng tôi đang hướng đến trụ sở chính của nhà thờ. Nếu muốn, anh có thể đến đó. Tên tôi là Eline Sperizer. Hãy nhớ nó.”

Nói xong, hắn quay lại và rời đi.

Không ai có thể quên được nụ cười thánh thiện của hắn ta.

◆◆◆◆

“Khốn kiếp!”

Eline biến mất, và Wilhelm thì đang rên rỉ ôm lấy cái bụng của mình trong đau đớn.

Wilhelm biết rằng mình đã bị rạn một vài cái xương sườn rồi. Và trên hết là, cuộc chiến này đã gióng lên một hồi chuông khủng khiếp về tình trạng cơ thể của anh.

Wilhelm đã chiến đấu khá là nhiều, nhưng bây giờ anh hoàn toàn bị sốc bởi chỉ bởi một đòn đánh duy nhất đó mà anh lại đau đớn đến tột cùng như thế này.

Có lẽ là Eline có đầy đủ kỹ năng của một chiến binh, hoặc có thể là do vũ khí của hắn ta thực sự  rất mạnh. Dù sao đi nữa, thì đó cũng không phải là một thứ vũ khí tầm thường.

 “Rashia…”

Wilhelm gượng gạo bước từng bước vào bên trong nhà thờ.

Thoria không nên ở đây ngày hôm nay. Sau đó thì Rashia đã phải là người đối mặt với Eline.

 “!?”

Anh có thể ngửi thấy mùi của chất sắt ở trong máu. Đó là một cảm giác kỳ lạ cho mùi hương đang phảng phất bên trong một ngôi nhà của Đức chúa Trời.

Wilhelm điên cuồng đảo mắt xung quanh, trước khi anh nhìn thấy Rashia đang nằm trên một vũng máu trên sàn nhà.

Điều đó đã đủ để khiến cho anh quên đi vết thương của mình.

“Rashia!! Không, Rashia!! Tỉnh lại đi nào!!”

 “Wi…”

Ý thức của cô khá mơ hồ, khi mà cô yếu ớt gọi tên của Wilhelm.

 “Làm ơn! Nhận lấy này!!”

Anh lấy ra một tấm thẻ từ trong Hộp vật phẩm của mình.

Đó là một lọ thuốc hồi phục loại 5 – loại thuốc giải độc tốt nhất mà Wilhelm từng sở hữu. Nó có thể sẽ hiệu nghiệm, ngay cả là đối với vết thương như hiện giờ.

 “Không! Tại sao chứ?!”

Anh đã đưa lọ thuốc hồi phục cho cô ấy.Tuy nhiên, vết thương lại không thể tự chữa lành được.

Wilhelm không hề biết là, công dụng của thuốc lại có những hạn chế khác nhau tùy thuộc vào loại thuốc đó là gì. Một lọ thuốc hồi phục loại 5 chỉ có hiệu quả với khả năng hồi phục cho người cần hồi phục. Chỉ khi là loại 4 hoặc tốt hơn nữa thì mới có thể làm lành vết thương và tăng cường sức sống cho người đó.

Những vật phẩm có cấp độ hồi phục đó lại không có ở bất kỳ khu chợ nào gần đây cả. Một lọ hồi phục loại 5 cũng đã khá là hiếm thấy rồi.

 “Chết tiệt!!”

Wilhelm có thể thấy rằng nó không hề có tác dụng. Anh ngay lập tức với lấy thẻ tin nhắn trong Hộp vật phẩm của mình. Không còn nhiều thời gian nữa – thậm chí là viết thư cầu cứu cho người khác nữa, mọi thứ đều rât gấp rút, vội vã.

Anh viết cho Shin rằng Rashia đã bị đâm.

Cô còn rất ít thời gian còn lại trong thế giới này.

Wilhelm không thể cứu được cô. Tất cả những gì anh có thể làm là cầu nguyện Đức chúa Trời rằng mình sẽ nhận được một phản hồi, và cố gắng cầm máu cho Rashia.

“Wil…”

 “Tôi đã nhờ Shin giúp đỡ rồi. Cố gắng cầm cự thêm chút nữa nhé.”

Rashia không đáp lại. Cô siết chặt bàn tay của mình và cố thều thào nói ra vài câu.

 “Tôi…xin..lỗi…”

 “Tại sao chứ?”

 “Tôi…không… thể…cứu… được… được…Mi…llie.”

Tôi xin lỗi. Tôi không thể cứu được Millie.

Cô mất dần ý thức khi lặp đi lặp lại những điều này nhiều lần.

Wilhelm cắn môi.

Anh không thể mất bình tĩnh lúc này được. Giờ là lúc phải hết sức tỉnh táo. Anh biết bản thân mình chống lại điều gì. Nó chẳng thể giúp được gì khi mà anh tỏ ra nóng nảy ở trong đầu cả.

Và giờ anh còn bất lực hơn.

“!”

Đột nhiên, một tin nhắn xuất hiện ngay trước mặt của Wilhelm. Tất cả những gì được viết chỉ là ‘Hãy sử dụng nó.’ Một vài tấm thẻ vật phẩm cũng được đính kèm trong đó.

Những tấm thẻ đều có hình ảnh giống nhau. Và Wilhelm lấy ra một cái.

Một lọ thủy tinh dài, mỏng xuất hiện với chất lỏng màu vàng bên trong.

Wilhelm không biết nó là gì cả, nhưng không còn thời gian để do dự nữa. Anh tin tưởng vào Shin và đưa nó cho Rashia.

“Mm… ah…”

Kết quả thật đáng kinh ngạc.

Máu đã ngừng chảy và vết thương cũng đang dần dần khép lại. Sắc da cũng đang hồng hào trở lại. Cái nét mặt tiều tụy và đầy đau đớn đã biến đi đâu mất. Thay vào đó là một nét mặt bình tĩnh và đã êm dịu đi nhiều.

Không ai nghĩ rằng là chỉ ít phút trước đây thôi, cô ấy còn đang đứng trước ranh giới sinh tử, mà giờ đã khỏe mạnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Những dấu vết duy nhất còn lại đó là quần áo tả tơi và một vũng máu đã khô ở đây.

“Eh? Cái gì… tôi .. ”

 “Cô không sao chứ?”

Rashia đã hoàn toàn bình phục. Cô ấy có vẻ rất ngạc nhiên, khi cô ấy nhìn quanh.

“Làm thế nào mà tôi… !? Oh Wil! Millie đâu rồi!? Con bé đâu rồi?!"

Cô cuống cuồng hỏi Wilhelm. Ngay cả khi vết đâm vừa rồi đã biến mất, nhưng không có nghĩa là cô đã phục hồi hoàn toàn sức chịu đựng của mình. Cô thậm chí còn không thể tập trung được sức lực vào cánh tay của mình.

 “Con bé đã biến mất khi tôi đến đây.”

Rashia đang loạn trí, và Wilhelm chỉ còn biết nói cho cô ấy nghe về sự thật.

Anh đã quá đỗi quen thuộc với sự hiện diện của những đứa trẻ mồ côi trong nhà thờ này rồi. Và anh không thể cảm nhận được Millie ở bất cứ đâu gần đấy.

“Không… Millie…”

“Đừng khóc nữa và hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi.”

Wilhelm mất đi sự kiên nhẫn của mình, và Rashia ngước lên nhìn anh.

 “Con bé sẽ không chết đâu. Chúng ta sẽ cứu con bé! Hãy nói cho tôi biết đi!”

 “…Tôi xin lỗi… Con bé sẽ không sao phải không?”

 “Tất nhiên rồi, chúng nói là chúng đang quay trở lại trụ sở chính của nhà thờ. Tôi nghi ngờ là chúng sẽ có quyền giết người. Tôi cũng đã nói điều này với Shin rồi.”

Rashia gật đầu khi mà hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má của mình.

Millie đã bị bắt đi. Nhưng Wilhelm đã đúng. Millie vẫn còn sống.

Cả Rashia lẫn Wilhelm đều không biết được động cơ của Cha sứ Bulk là gì. Nhưng nó không phải là một điều cần phải bận tâm lúc này.

Millie là một người bạn. Cô bé cũng là một gia đình.

Nếu cô cần giúp đỡ, họ sẽ giúp cô.

“Wilhelm!”

Một tiếng gọi lớn vọng vào từ phía bên ngoài nhà thờ.

Wilhelm đỡ Rashia ngồi lên trên ghế và quay về hướng phát ra tiếng nói.

 “Đã lâu không gặp.”

Đó là Shin với Yuzuha khoác trên vai và Schnee và Tiera theo ngay sau anh.

Shin cũng cầm 『Venom』 trên tay.

 “Tôi đã nhận được tin nhắn và cũng đã gửi cho anh một vài món vật phẩm rồi. Rashia có sao… Vũng máu kia là sao vậy?”

Shin hoàn toàn bối rối bởi một vùng màu đỏ sẫm trên sàn nhà. Ít nhất thì cái vùng đó cũng phải có đường kính là 1 mel.

Shin chỉ đọc được từ ‘bị đâm’ chứ anh cũng không thể lường trước được sự mất máu quá nhiều như này ở trong một tin nhắn được.

 “Anh làm tôi cứ nghĩ đó chỉ là một vết thương nhỏ. Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Sau khi nhìn thấy Rashia vẫn ổn, anh liền quay sang hỏi Wilhelm.

 “Anh nên hỏi cô ấy chi tiết thì hơn. Tất cả những gì tôi biết chỉ là đây thôi.”

 “Sao cơ?”

 “Millie đã bị bắt đi và Rashia thì bị đâm bởi một Người được chọn cấp cao. Hắn ta cũng có một thứ vũ khí không bình thường chút nào.”

“Đó có phải là lý do tại sao『 Venom 』như thế này không?”

Shin giơ cây thương『 Venom 』lên, với một vết sứt mẻ trên đó. Độ bền của vật phẩm này cũng đã giảm đi một phần ba rồi.

“Chỉ với một đòn.”

 “Một đòn thôi sao?”

 “Một cú chém mạnh.”

 “…Tôi hiểu rồi. Điều này cũng có nghĩa là đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản đâu.”

Shin nghĩ về nó. Thứ vũ khí mà Wilhelm chạm trán ít nhất cũng phải là cấp《Thần thoại》hoặc cũng có thể là cấp《Cổ Đại》. Nếu không, 『 Venom 』cũng sẽ không trở thành như thế này.

 “Wil. Anh đã chiến đấu với cái tên kiếm sĩ tóc vàng với cái thanh kiếm màu đỏ đấy sao?”

Rashia đã lắng nghe cuộc trò chuyện.

 “Đúng vậy. Tôi biết là cô vừa mới tỉnh lại, nhưng hãy cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.”

 “Vâng.”

Rashia cố gắng hết sức để nói với họ mà không bị xúc động.

 “Tôi hiểu rồi. Vậy thì, Millie sẽ không gặp nguy hiểm ngay đâu. Cha sứ Bulk không hề quan tâm đến nhà thờ này một chút nào cả. Có lẽ hắn ta đã để ý đến Millie từ lâu rồi.”

 “Chắc chắn là vì khả năng trời phú của Millie rồi.”

Tất cả mọi người đều nhất trí là vậy.

Millie là một 'Hoshiyomi'. Cô bé có thể dự đoán được tương lai. (T/N: Gọi là Hoshiyomi hoặc Star Reader đều được.)

 “Tôi biết là cô đã nói về điều này rồi, nhưng mà cái gã ‘Eline’ này… cô có chắc là hắn ta đã gọi vũ khí của mình là ‘Exvaune’ không, và cô cũng có chắc là hắn ta nói đó là một thứ vũ khí của High Human (người bậc cao) không?”

Shin quan tâm đến chuyện này hơn Millie sau khi đã nghe Rashia nói xong chuyện gì đã xảy ra.

 “Vâng. Cái vòng đeo tay mà anh đã tặng tôi trước đó đã cầm chân hắn ta cho đến khi hắn dùng một thành kiếm màu đỏ để đánh với tôi và cái vòng đã bị vỡ ngay sau đó. Tôi cho rằng, món vật phẩm của Millie thì chỉ có một vết rạn nứt nhỏ mà thôi, nhưng,…”

“………”

Shin lặp đi lặp lại những lời của cô trong tâm trí. Nếu như linh cảm của anh là đúng thì, món vật phẩm của Rashia không thể bền lâu mãi được.

Ngay cả là vật phẩm của Millie thì rồi cũng sẽ bị hỏng thôi.

 “Sao vậy?”

 “Không, không có gì đâu. Đừng quá lo lắng về Millie. Rashia, cô cần phải nghỉ ngơi cho lại sức.”

Shin gạt đi câu hỏi của Rashia, nhưng cô biết là có điều gì đó không ổn đã xảy ra.

Rashia không thể hiểu được, bởi vì cô không hề biết rằng anh là một High Human.

Rashia có vẻ rầu rĩ, nhưng Wilhelm đã cố trấn an cô.

 “Kể từ giờ chúng tôi sẽ tiếp quản chuyện này. Vẫn còn những đứa trẻ khác mà cô cần phải bảo vệ nữa mà, phải không? Nhớ nhắc với Thoria cần phải cẩn thận nhé.”

 “…Vâng.”

 “Cô không có lỗi gì hết. Cô đã phải đối mặt với một nỗi khiếp đảm cùng cực rồi. Làm thế nào mà cô có thể đứng lên chống lại một đối thủ mà đến ngay cả tôi cũng không thể xử lý được thế?”

Rashia đã tăng level, nhưng còn cách khá xa so với một Người được chọn cấp cao. Ngay cả khi cô đã chiến đấu một cách thông thường, thì cô ấy cũng không thể nào là một mối nguy hại đối với chúng được.

Có lẽ đã có một vài điều gì đó đã bù đắp lại sự khiếm khuyết để tăng level của cô. Vì lẽ đó, mà sự mất máu của cô cũng đã được giảm đến mức tối thiểu. Mọi thứ không phải hoàn toàn là tuyệt vọng.

Nếu Rashia chết, Millie sẽ bị hủy hoại mất.

 “Hãy vì Millie mà cố gắng hồi phục nhé!”

Shin cũng tham gia vào sự thuyết phục bằng cách nào đó đã đưa được Rashia trở về trại trẻ mồ côi.

◆◆◆◆

[Tiếng Việt]The New Gate
favorite 9 / 10

you are viewing The New Gate - chapter 22 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 22 - Chương 1 Phần 4 - The New Gate - read The New Gate online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite