The New Gate - Câu chuyện bên lề

Credit: Dark Magician

“Fumu…”

“Shibaid-dono, ngài không sao chứ? Ngài trông có vẻ hơi kỳ lạ đấy.”

Ông đã đến chỗ của Falnido để dự tang lễ của Girard và có một cuộc hội ngộ với Shin. Shibaid ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại và thư giãn.

Thật khó để biết ông là nhân tộc hay là một thú nhân, nhưng là một Dragnil, thì rõ ràng là ông đang có gì đó không bình thường.

Ông hành động kỳ lạ đến mức mà Shumaya Uru Kilmont, sứ giả và cũng là đại diện của hoàng đế Đế quốc Rồng Kilmont, cũng phải có đôi chút nghi hoặc.

“Chỉ là tôi khá là ngạc nhiên. Là một hộ thần, thật là thảm hại khi mà tôi lại tỏ ra lo lắng cho đại diện của chúng ta.”

Mặc dù vậy, không có dấu hiệu nào cho thấy tâm trạng của Shibaid đã thay đổi cả.

Ngay cả khi ông mất bình tĩnh, thì những cảm xúc của ông không nhất thiết phải là những cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như thiếu kiên nhẫn hoặc là lo âu. Thay vào đó, chúng dường như là một cái gì đó tích cực; có vẻ như là ông đang giữ cho mình khỏi bật ra những tiếng cười khoái chí.

Shumaya mỉm cười trước câu trả lời của Shibaid.

“Không, không, ngược lại thì tôi lại rất vui khi được thấy bộ mặt khác của ngài, Shibaid-dono ạ. Hehe. Ngay cả là người anh hùng của Đế quốc Rồng cũng không thể che giấu được niềm vui của mình nhỉ?”

Nụ cười của Đại công chúa hoàng gia, người cũng từng là tướng quân của quân đội hoàng gia, là một biểu hiện hiếm hoi mà rất ít người từng thấy.

Cô có một cơ thể của một con người với đôi cánh, đuôi và sừng của một con rồng. Cảm xúc của Shumaya được bộc lộ rõ hơn so với Shibaid, với cái đầu hoàn toàn là của một con rồng. Khi cô mỉm cười, cô nheo mắt ngạc nhiên với đôi mắt đen tuyền và mái tóc đỏ thẫm của cô lắc một cách tinh tế.

“Tôi vẫn còn những con đường cần phải đi, vì vậy tôi vẫn còn khá non nớt. Không có thứ gì có thể làm tôi mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Lý do mà tôi cảm thấy rất hạnh phúc là bởi đây là một điều mà chúng tôi mong muốn nhất.”

Đáp lại nụ cười của Shumaya, Shibaid nói với một cảm xúc đầy sâu sắc.

Khi ở cùng Shin, ông đã cố gắng không phô bày thứ cảm xúc đó, nhưng giờ đây, Shibaid đã thả lỏng đuôi của mình, được bao bọc bởi những cái vảy Dragnil đặc trưng, và nó đang ngoe nguẩy lơ lửng trên mặt đất.

Nếu Shibaid là một người thú như Girard hay Cuore, cái đuôi kéo dài từ phía sau của ông chắc chắn sẽ ngoe nguẩy mạnh từ bên này sang bên kia.

Tuy nhiên, đối với một Dragnil, nếu thể hiện cảm xúc bằng đuôi thì đó sẽ là một bằng chứng cho thấy sự chưa trưởng thành của người đó. Vì vậy, Shibaid luôn nghiêm túc chú ý đến cái đuôi nặng nề của ông.

“Chúng tôi, huh… Ngài Girard-dono cũng mong muốn như vậy ư?”

“Cái gã đấy à. Cũng chẳng nghi ngờ gì khi mà hắn cũng biết cái cảm giác này đâu.”

Ông cười sảng khoái khi tuyên bố điều này.

Ông đã sốc khi nghe tin về cái chết của Girard. Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt hạnh phú của Girard đang nằm trong quan tài, và đối chiếu với những gì mà ông nghe được từ Shin, ông cảm thấy một điều chắc chắn là Girard đã rất mãn nguyện.

Có lẽ nếu Girard bị giết bởi một người xa lạ nào đó, ở một vùng đất xa xôi nào đó, thì chắc có lẽ là ông ấy sẽ không thể kiềm chế được những cảm xúc tiêu cực của mình. Girard lo lắng rằng mình có thể chết mà chưa chứng tỏ được lòng trung thành của mình. Nhưng trong suốt quá trình ốm đau của ông ấy, Shin đã luôn dõi theo ông và chắc chắn với ông ấy rằng ông ấy đã tỏ rõ lòng trung thành của mình rồi.

Chính vì lý do này mà Shibaid có thể tận hưởng cuộc hội ngộ với Shin.

“Tôi có thể hỏi là ngài mong muốn điều gì nhất không?”

“Xin lỗi nhưng tôi không thể nói về nó được. Không phải đó là một thứ mà tôi cần phải che giấu đâu, chỉ là đó là một thứ mà tôi có thể cứ bô bô ra được.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi bắt đầu nghĩ điều gì đó tốt đẹp đã xảy ra để tôi có thể gửi một món quà, khi mà thấy Shibaid-dono đang rất hoan hỉ.”

“Chỉ cần những lời nói đó đã là quá đủ rồi. Mà đến thời gian hội nghị rồi. Tôi cần phải đi đến hội trường đây.”

Thất bại trong việc làm chủ cảm xúc của mình có nghĩa là ông vẫn chưa trưởng thành. Trong khi nghĩ vậy, ông cố gắng làm sao lãng mình bằng cách khuyến khích Shumaya tham gia cùng mình.

“Shibaid-dono có bao giờ rủ tôi đi chung đâu nhỉ? Có lẽ là tôi sẽ đi và tham dự vào công chuyện như mong đợi của mình rồi.”

Khi Shibaid đứng lên, Shumaya cũng bắt đầu sẵn sàng.

Các quốc gia ngoài Falnido cũng đã có nhiều thay đổi kể từ sau cái chết của Girard.

Điều này không ngoại trừ Kilmont, và Shibaid lại chính là người khai quốc. Ở Kilmont không chỉ có gia đình hoàng tộc và những người lính đã gặp ông, mà còn có cả những người dân thường vẫn còn đang than khóc cho cái chết của Girard nữa.

Girard và Shibaid đã cùng nhau trải qua những năm tháng dài trên chiến trường dưới trướng High Human. Họ vừa là bạn bè nhưng cũng lại vừa là đối thủ của nhau.

Girard mạnh về kỹ thuật và tốc độ, còn Shibaid lại thiên về sức mạnh và sự phòng thủ của mình.

Dù mỗi người mỗi khác, nhưng họ vẫn thường xuyên có những trận đấu ngang tài ngang sức với tư cách là những người đi tiên phong.

“Chẳng cần phải lo lắng khi những kế hoạch đã được mưu tính rồi.”

Girard là biểu tượng của người thú, và luôn ngăn chặn đúng lúc những vấn đề rắc rối.

Có những người luôn giữ cái thái độ khinh miệt đối với những anh hùng được tất thảy mọi người yêu quý. Cái chết của Girard có vẻ như là nó có thể thức tỉnh những thứ đã ngủ quên từ lâu. Tại hội nghị, họ đã thảo luận về những điều cần làm về nó.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có một người thừa kế chính thống mang trên mình bảo vật『Phá Nguyệt』 . Tuy vẫn còn trẻ nhưng ngài ấy đã có đầy đủ bản lĩnh giống tôi. Ngài có đồng ý như vậy không?”

“Fumu. Nếu như Shumaya-dono đã nhìn thấu con người cậu ta và nghĩ như vậy thì ai đó có thể dễ dàng nghỉ ngơi được rồi.”

Xuất thân từ gia đình hoàng tộc, Shumaya đã đánh giá rất nhiều người khác nhau rồi, nên Shibaid cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô ấy nghĩ được vậy.

Ngay cả với Shibaid, người đã từng trải, cũng rất khó để nhìn thấu được bản chất thật của con người.

Nếu đối phương là một chiến binh, ông hoàn toàn có thể xác định được tính cách của họ ngay cả khi họ không giáp mặt nhau trên chiến trường; nhưng đâu phải ai cũng là chiến binh.

Shibaid thừa nhận Wolfgang là người kế nhiệm theo trực giác của một chiến binh. Nhưng nếu cậu ta có thể khiến Shumaya cảm thấy ổn, thì ông cũng rất yên tâm.

Hơn nữa, Schee cũng đã cố vấn trước đó cho Wolffgang rồi. Nếu có điều gì đó cần lo ngại thì đều đã được giải quyết cùng với cả Girard rồi.

“Tôi đã sẵn sàng rồi. Chúng ta nên đi thôi.”

“Được rồi.”

Với tư cách là một chiến binh và cũng là một người đàn ông, thì những kỹ năng của cậu ta chẳng có gì cần phải bàn cãi rồi. Nhưng còn với tư cách là một chính khách thì sao?

Để tìm ra câu trả lời, Shibaid hướng tới buổi hội nghị cùng với Shumaya.

◆◆◆◆

Đó là ngày sau khi xác nhận lại liên minh giữa hai nước.

Shibaid đã bay lên bầu trời cùng với Shumaya để đưa cô trở lại đế quốc.

Ông nghe nói rằng Shin và những người đồng hành cùng cậu ấy sẽ tạm thời quay trở lại Bayreuth, vì vậy trong khi đợi chờ, Shibaid sẽ chuẩn bị trước cho sự ra đi của chính mình.

“Thật tuyệt vời khi được bay như thế này.”

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta lại không thể tự bay với đôi cánh của chính mình được.”

Đồng tình với Shumaya, người đang bay cùng ông, Shibaid hướng tầm mắt của mình xuống khung cảnh bao la bên dưới.

Trong chủng tộc Dragnil, có những cá thể thì có ngoại hình giống với con người còn một số thì lại giống rồng hơn.

Cho dù một người có cánh trên lưng của họ đã được quyết định trước khi được sinh ra.

Dẫu vậy, dù là cánh to hay là cánh nhỏ, Dragnil vẫn mặc định là không thể bay được, như những gì mà Shibaid đã từng nói trước đó.

Họ có thể vỗ cánh phành phạch, nhưng tất cả những gì mà họ có thể làm đó là chỉ có thể lướt đi trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi mà thôi. Điều này vẫn chẳng có gì thay đổi ngay cả sau khi sự kiện ‘Hoàng hôn của Vương quyền’ xảy ra; cả người chơi lẫn những nhân vật NPC đều chẳng thể bay được.

Nếu như ông bị ngã từ trên lưng của con wyvern mà ông đang cưỡi, thì ngay cả đó là ông, xử trí thế nào để vẫn bình an vô sự?

Tuy nhiên, nếu có rơi từ độ cao hơn 1000 mel, thì mức độ thiệt hại mà ông nhận được cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Bởi với kỹ năng, sức mạnh và trang bị của mình, mọi thứ sẽ ổn cả mà thôi.

“Dù vậy, một con wyvern khổng lồ cũng rất là tuyệt rồi.”

“Đừng có nói như vậy chứ. Chúng là phương tiện để vận chuyển nguyên vật liệu trong những trường hợp khẩn cấp đấy. Và hơn nữa là cô đang nói chuyện khá kỳ lạ đấy.”

Shibaid luôn cảnh giác với Shumaya, thái độ của họ đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi họ rời khỏi Falnido; trông cô có vẻ thiếu sức sống và nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. Không có ai khác ngoại trừ Shibaid, nên Shumaya đã thực sự bộc lộ rõ con người của mình.

Shumaya nghĩ đến việc cưỡi cùng một con wyvern khổng lồ để cô có thể xích lại gần Shibaid hơn trong lúc cô đang ngượng ngùng, nhưng ông đã nhanh chóng nhận ra được những gì đang diễn ra. Đại công chúa hoàng gia thật thành thực với những gì mà cô ấy muốn.

Mặc dù Shibaid không ngồi vào ngai vàng của Đế quốc Rồng, nhưng không một ai ở Kilmont là không biết về tính cách và năng lực của ông; danh tiếng của ông chẳng có một thứ gì có thể đem ra đong đếm được cả.

Nếu như Shumaya có thể khiến ông chấp nhận làm chồng của cô, thì những lợi ích mà nó mang đến sẽ là vô kể: một đội quân hùng mạnh, quyền lực của hoàng tộc sẽ được củng cố, mối quan hệ với Schnee Raizar, v.v…Và nếu như cô có thể làm được điều đó ngay bây giờ, một lợi ích nữa đó là sẽ có một mối liên kết với những  High Human.

“Sinh ra với nó hay không, huh.”

Đáng ngạc nhiên, nếu bạn truy tìm những mong muốn của Shumaya, hầu hết chúng đều bị ràng buộc bởi lợi ích của đế quốc. Một hành vi nảy sinh xung quanh thường trở thành lợi ích. Shibaid không biết liệu người đó có biết hay không.

Trong mọi trường hợp, Shibaid đáp lại cảm xúc của Shumaya đối với ông.

Phụ thân của Shumaya là hoàng đế hiện tại của Đế chế Rồng, và do đó Shibaid chính là cánh tay đắc lực của ông. Cùng với cả hoàng hậu, họ là những người bạn thân thiết đã cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu trận chiến trên chiến trường.

Ông cũng đã giúp đỡ rất nhiều kể từ khi cô còn nhỏ, nên với ông, Shumaya giống như là một đứa con gái vậy.

Ông cảm thấy thật mừng vì họ đã thân quen với nhau từ rất lâu rồi, nhưng để được xem là người vợ tương lai thì đó lại là chuyện khác.

“Sắp đến lâu đài rồi. Đừng hờn dỗi nữa.”

“Làm sao mà ngài có thể nói thế chứ?”

Shumaya liền bĩu môi còn Shibaid thì nở một nụ cười gượng ghịu.

 “Đừng làm bộ như thế chứ. Tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết – ít nhất, là vẫn có.”

Shumaya nhận thấy có sự thay đổi trong giọng nói của Shibaid. Ánh mắt của ông – đang hướng về một khoảng trời xa xăm.

“Shiba――”

“Wyvern ở đằng kia, hãy di chuyển chậm lại!”

Shumaya đã bị ngắt quãng khi họ đến gần lâu đài; bốn con wyvern đã tiếp cận họ. Đó là những Kỵ sĩ rồng của Kilmont, có nhiệm vụ bảo vệ vùng trời Kilmont.

“Tên tôi là Shibaid! Tôi đã hộ tống Lady Shumaya Uru Kilmont, đại công chúa, tới đây! Đây là minh chứng của tôi!”

Shibaid bay đến gần những hiệp sĩ và trình ra cờ hiệu của hoàng tộc.

Nó đã được yểm ma thuật và sẽ có phản ứng với các thiết bị ma pháp được thực hiện bởi các Kỵ sĩ Rồng.

 “Đã xác nhận. Xin lỗi vì các thủ tục rườm rà này.”

 “Được rồi. Các anh là những người bảo vệ bầu trời đất nước của chúng ta! Hãy quay trở lại công việc của mình đi.”

“Vâng thưa công chúa!”

Theo mệnh lệnh của Shumaya, những người lính đã cúi chào rồi bay đi. Cả hai nhìn chăm chú khi họ bay đi với tư thế hoàn hảo. Có thể thấy được là họ đã được đào tạo bài bản như thế nào.

“Hmm? Có vẻ như là đang có một nhóm người đang chào đón ta kìa.”

“Một nhóm người đón chào ư?”

Theo ánh mắt của Shumaya, Shibaid nhìn vào lâu đài và thấy trên bến tàu là một nhóm người. Ở phía trước là người mà Shibaid biết rất rõ.

Ngay khi họ đã hạ cánh an toàn, người đàn ông đó tiến lại gần họ với một người hầu cận bên cạnh.

 “Thật mừng vì được gặp lại. Cả hai trở về sớm hơn mong đợi đấy.”

 “Phụ hoàng, người đang làm gì ở đây vậy?”

Người đàn ông mà Shumaya vừa gọi là phụ hoàng không phải ai khác mà đó chính là Zaikuin Baal Kilmont, vị Hoàng đế rồng. Cơ thể của ông thật đáng gờm, hoặc thậm chí là còn vượt trội hơn cả của Shibaid, cơ thể của ông được bao bọc bởi những cái vảy đỏ sẫm, và một cặp sừng màu tím cao chót vót đang chễm trệ trên đầu ông ta.

 “Ta có cảm giác là hai người sẽ trở về vào hôm nay. Đúng như dự đoán mà.”

 “Vâng. Hậu duệ của Girard-dono đều là những cá nhân xuất chúng ạ.”

Zaikuin gật đầu hài lòng với câu trả lời của con gái mình.

Mặc dù là cha con, nhưng ngay lúc này họ đang thực hiện giống như là việc báo cáo giữa vị hoàng đế và thuộc hạ của mình vậy.

 “Nếu Shumaya đã nói như vậy thì mọi thứ không có gì rồi. Chi tiết để sau đi. Còn bây giờ hai người hãy mau chóng nghỉ ngơi đi.”

 “Vâng, thưa bệ hạ.”

Shumaya rời khỏi và trở vào lâu đài. Còn Zaikuin thì nói với những người lính rút lui. Biết được rằng vị hoàng đế của mình sẽ an toàn khi ở cùng với Shibaid nên họ đã ngay lập tức tuân mệnh.

“Còn bây giờ, trước khi Shumaya báo cáo, tôi muốn được nghe từ chính ông. Ông rảnh mà, đúng không?” Zaikuin hỏi; Với việc những người lính cận vệ đã rời khỏi, ông tỏ ra thoải mái hơn.

“Vâng, thần cũng có một vài điều muốn nói với ngài, thưa bệ hạ.”

Sau một khoảnh khắc bất ngờ nho nhỏ, hoàng đế gật đầu.

Chỉ có riêng hai người họ; không có ai phản đối việc Shibaid phớt lờ yêu cầu của vị hoàng đế cả.

◆◆◆◆

Khoảng tầm nửa đêm, Shibaid đã được vời đến tư phòng của Zaikuin.

 “Không cần thi lễ ở đây đâu. Ông có điều gì muốn thảo luận gì với tôi ư?”

 “Nhưng trước hết, tôi xin lỗi, tôi muốn chúng ta được riêng tư một chút.”

 “…Có vẻ như đó là một điều gì đó rất quan trọng nhỉ?”

Zaikuin ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài. Thông thường, hoàng đế sẽ không bao giờ được phép ở một mình cùng với một mạo hiểm giả, nhưng nếu đó là cựu hoàng đế Shibaid, thì đó lại là một câu chuyện khác.

 “Giờ thì, có chuyện gì đó nghiêm trọng ư? Nó có liên quan gì đến Girard-dono chăng?”

Giọng Zaikuin vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Do Girard là chủ đề thảo luận, giọng nói của ông dường như tỏ ra khá lo lắng cho Shibaid.

 “Không, không phải về chuyện đó. Girard đã ra đi trong thanh thản. Khuôn mặt của ông ta trông rất bình yên sau khi qua đời.”

"Tôi hiểu rồi. Sau khi nghe tin này, tôi nghĩ điều đó là không thể, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng ông ấy không hề hối hận. ”

Nghe những gì Shibaid nói, Zaikuin thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ông cũng đã từng kề vai sát cánh cùng với Girard.

Giống như Shibaid , mặc dù là không giống nhau về mức độ, nhưng họ đều là những người cai trị, những chiến binh, và là những người đồng đội có mối quan hệ lâu dài. Ông không muốn tưởng tượng ra cái vẻ mặt đau khổ của Girard khi ông ấy chết.

 “Nếu không phải là về Girard-dono thì là chuyện gì vậy?”

Với cái hoàn cảnh này đã khiến cho Zaikuin nghĩ là đã có chuyện gì đó với Girard. Ông nhìn vào Shibaid với một vẻ mặt có chút bối rối.

“Xin hãy thứ lỗi cho tôi về chuyện mà tôi sắp nói đây. Tôi sẽ rời khỏi đế quốc. Tôi cũng không bận tâm quá về chuyện này nhưng mà kể từ bây giờ trở đi tôi sẽ rất khó để hỗ trợ ngài.”

“… Vậy có nghĩa là ông không định trở về sao?!”

Sự ngạc nhiên của Zaikun rõ ràng đến nỗi nó có thể được nhìn thấy rõ trên khuôn mặt rồng của ông.

Cho đến tận bây giờ, Shibaid đóng vai trò như là trái tim của Kilmont. Tuy nhiên, điều ông vừa nói, tạo cảm giác như là ông sẽ rời đi vĩnh viễn và sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.

“Có lẽ nào, một căn cứ mới của High Human đã được phát hiện?”

Ở lục địa Eltnia, có một số căn cứ mà High Human đã bỏ lại. Trong số đó có lâu đài bay nổi tiếng Rashugum và Palmirack, hiện đang là thành trì của nhà thờ.

Tuy nhiên, nhiều căn cứ đã biến mất cùng với sự trôi dạt của lục địa. Căn cứ của Shin, chủ nhân của Shibaid là ‘Hắc thợ rèn’, vẫn chưa được tìm thấy.

Nhìn vào gương mặt lo lắng của Zaikuin, Shibaid liền nói một cách bình tĩnh.

“Không, không, không phải như vậy đâu. Cũng không phải là tôi sẽ ở Đền Mặt Trăng đâu.”

“Vậy thì sao ông lại rời đi? Điều duy nhất mà tôi nghĩ đến bây giờ là loài quỷ. Nhưng kể từ sau ‘Hoàng hôn của Vương quyền’ thì tôi chưa từng nghe thấy gì về chúng cả.”

“Cũng không phải đâu.”

“Vậy thì là gì nào? Ông có thể thổ lộ ra mà.” Zaikuin nói, với một tiếng thở dài bất mãn. Ông ta hoàn toàn tin tưởng vào Shibaid, vì vậy, khi mà xung quanh không có ai khác ngoài họ, vị hoàng đế có thể để lộ ra biểu cảm của mình.

“Một người bạn đồng hành mà tôi thề trung thành đã trở lại. Ông có hiểu tôi đang ám chỉ về điều gì không?”

“Đừng nói là…!?”

Zaikuin trố to mắt. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Shibaid với đầy sự kinh ngạc; kèm trong đó là sự ngưỡng mộ.

"Chắc chắn rồi. Và sớm hay muộn sẽ có những người khác sẽ chú ý. Đó là lý do tại sao tôi thông báo cho bạn bây giờ, ”Shibaid nói, nhìn thẳng vào Zaikuin.

“Đúng vậy. Chẳng sớm thì muộn rồi những người khác rồi cũng sẽ nhận ra thôi.”

“Từ giờ trở đi, trong mọi trường hợp, ông sẽ không phải đối đầu với chủ nhân của chúng tôi. Nhưng nếu như ông mà làm như vậy, tôi sẽ buộc phải rút thanh kiếm của mình để chống lại ông.”

Ngồi trước mặt ông ta không phải là một mạo hiểm giả cấp SS, cũng không phải là hoàng đế sáng lập ra Đế chế Rồng. Mà đó đơn thuần chỉ là một chiến binh duy nhất đã thề trung thành với chủ nhân của mình. Nó lộ rõ trong ánh mắt của ông: có thể chúng ta đã cùng vào sinh ra tử trong vô vàn trận chiến, nhưng nếu đối mặt với nhau trên hai chiến tuyến khác nhau thì sẽ không có một chút nhân nhượng nào cả.

“…Tôi hiểu rồi. Anh ta thực sự đã trở lại.”

Khi đối diện với ý chí kiên định của Shibaid với Zaikuin là một sự tĩnh lặng. Một lúc sau, ông thở ra lặng lẽ.

Nó không phải là một lời chia tay vui vẻ chút nào cả.

Nhưng Shibaid có thể thấy nó trên nét mặt của Zaikuin; họ đã trải qua rất nhiều năm với nhau để hoàng đế hiểu được ông cảm thấy như thế nào.

“Tôi xin lỗi. Tôi không thể coi như là không có gì được, bây giờ, một lần nữa chúng tôi lại được gặp lại nhau.”

“Không cần phải xin lỗi đâu. Tôi luôn ủng hộ ông mà. Tôi rất vui mừng khi có một người bạn như ông luôn đồng hành cùng mình. Chủ nhân của ông chắc phải vui mừng khôn xiết. Khi chúng ta lần gặp nhau lần đầu tiên, tôi thấy ông luôn hướng nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Tôi biết rằng ông vẫn luôn khao khát một điều gì đấy.”

“Ha. Thật vậy ư?"

“Ông không biết thật sao? Tôi cho rằng cái gã đó sẽ chẳng bao giờ nhận ra đâu.”

Tên khốn này, Zaikuin cười khúc khích.

Với Shibaid, nụ cười của Zaikuin trông giống như ở những ngày mà họ lần đầu gặp mặt. Đó là nụ cười chân thật của ông, một nụ cười ẩn dưới vẻ ngoài của một hoàng đế.

“Shumaya sẽ rất buồn đấy”, Zaikuin thở dài nói ra, như thể xua đi mọi căng thẳng.

“Cô ấy sẽ ổn thôi. Vì cô ấy là một con người rất mạnh mẽ mà.”

“Chỉ có ông là người duy nhất nghĩ như thế thôi đấy.”

Shibaid nhíu mày khi Zaikuin nhún vai với những gì ông ấy nói.

Chính Zaikuin cũng đã biết rằng con gái mình có cảm tình với Shibaid, nhưng lại không thể làm gì để ngăn được cả.

“Vậy thì, ông dự định sẽ đi khi nào? Để cho chúng tôi tiễn ông chứ?”

“Tôi có một số việc cần phải giải quyết trước tiên đã. Chúng cũng chẳng tốn nhiều thời gian đâu.”

“Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên việc giải thích cho mọi người sẽ thật khó nhằn đấy. Suy cho cùng thì tôi cũng đâu thể nói sự thật cho họ được mà, đúng không?”, Zaikuin vừa gãi cằm vừa nói với nét mặt đầy bối rối.

Một High Human đã trở lại. Một khi tin tức lan truyền, sẽ có rất nhiều nhóm bắt đầu hành động. The Black Faction của giáo phái Shiten chắc chắn sẽ rất vui mừng và chúng sẽ cố gắng liên lạc với anh ta.

Tuy nhiên, không phải mọi tin tức đều tốt.

Có những kẻ ngu ngốc, không thấu hiểu được sức mạnh của những High Human, có thể sẽ tìm cách để thao túng họ. Và đối với hầu hết mọi người, High Human là những truyền thuyết; họ nghĩ về họ như là những câu chuyện cổ tích, không hiểu cái gì là sự thật và cái gì là không.

“Tôi không mong đợi gì nhưng điều mà ông có thể làm tốt nhất đó là giữ bí mật. Tuy nhiên, thời gian họ ẩn danh cũng sẽ chẳng được bao lâu đâu. Schnee đang đi cùng cậu ấy, và nghe có vẻ là còn có cả những người khác nữa. Cho dù tôi không làm gì cả thì tên tuổi của họ vẫn sẽ sớm được nhiều người biết đến mà thôi.”

“Lẽ đương nhiên thôi mà. Một người đàn ông mạnh mẽ luôn là một nam châm cuốn theo những rắc rối mà. Ông cũng không phải là ngoại lệ đâu?”

“Tôi cũng vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Zaikuin có vẻ muốn nói điều gì đó với Shibaid, người đang tỏ ra bối rối.

“Tôi thấu hiểu khi ông không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Nhưng ngay lúc này, vì những gì đã qua… hãy cùng nâng chén nào. Đối với tôi có thể đây sẽ là thời điểm để tỏ ra tiếc nuối, nhưng với ông, nó sẽ là một bữa rượu đầy kỷ niệm đấy.”

“Fumu. Uống đi nào."

Khi Zaikuin mang ra một chai đặc biệt, Shibaid lấy ra một món đồ quý giá từ trong Hộp vật phẩm của mình.

Họ có thể sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa.

Biết là sẽ như vậy, hai Dragonewt, một người đen bóng còn một thì lại đỏ thẫm, cùng nhau nâng chén của mình.

[Tiếng Việt]The New Gate
favorite 9 / 10

you are viewing The New Gate - chapter 32 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 32 - Câu chuyện bên lề - The New Gate - read The New Gate online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite