half blood - sự trỗi dậy

Credit: jirochiko


vậy là một buổi sáng kì lạ của tôi đã diễn ra, nhưng phải chăng do tôi suy nghĩ quá nhiều. Thôi... giờ đây tôi phải chuẩn bị đi học cái đã. Nhưng...

Trong cả mười lăm năm cuộc đời của tôi, thì buổi sáng đó là buổi sáng dị thường nhất mà tôi tưng thấy. Đi xuống nhà tiếng rầm rầm phát ra từ chân tôi, sắp muộn học rồi. ít nhất cũng phải chào bô mẹ một câu chứ. Nhìn vào trong phòng khách, thấy bố và mẹ đang ngồi đó nói chuyện gì đó với nhau. Điều gì đó bí mật lắm. thấy tôi họ im lặng luôn:

  • Con chào bố mẹ. Con đi học đây

Sự lạ thường ập đến, tôi hỏi:

  • Có chuyện gì vậy?

Bố tôi cười:

  • Không có gì đâu con.

Mẹ đừng dậy từ chiếc ghế sofa trong phòng khách. Mở ra từ sâu bên trong chiếc két sắt. Lấy ra một cái vòng thánh giá bằng bạc rồi đưa cho tôi:

  • Giữ cần thận nhá, chúc mừng sinh nhật.

Bố tôi thì thầm với mẹ, những điều tôi có thể nghe thấy.

  • Nguy hiểm lắm đấy.

Mẹ tôi nói lại:

  • Nó 15 tuổi rồi mà, rồi nó sẽ phải hiểu thôi
  • Có chuyện gì ạ? – tôi lại hỏi lại và tỏ hiện ra sự lo lắng.
  • Haiz – bố tôi thở dài – bố sẽ nói cho con sau nhưng trước hết…nếu có nhưng lời nói nào mà nói đến con thì hãy kệ họ và có ai hỏi con, con cứ nói rằng:” cháu không biết”.giờ thì đi học đi

Bố tôi nhắc nhở tôi nhẹ nhàng, tôi không biết gì cả vì trong đầu tôi hiện giờ chỉ là một dãy dấu hỏi chấm mà thôi.

Bước đến trước cửa nhà, tôi hào hứng đeo ngay nó vào cổ, vẫn nụ cười niểm nở trên môi, nhưng ngay khi đeo nó, nụ cười đó liền tan như dấu chân trên cát bị cóa nhòa bởi sóng biển.

Một dãy những cảm giác lạ liền hiên lên. Nó lạ lắm và tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào. Tôi ôm đầu, nó tuy đau nhưng mọi thứ như được thông suốt vậy. cả chân và tay, đầu óc tất cả mọi thứ đều chuyển động rất linh hoạt tuy rằng mọi thứ đều bủn rủn và rồi đột ngột… dừng lại. Tôi bỏ tay ra khỏi đầu.:”mình… bị làm sao vậy?”

Trở lại binh thường, tôi lấy lại bình tĩnh. Và bước ra khỏi nhà.

Đi ra ngoài ngôi nhà, một cảm giác lạ đến từng góc phố. Mọi thứ đều vắng vẻ hơn bình thường. và điều đặc biệt hơn, đây là cảm giác của một sự theo dõi, dòm ngó.

Bước ra ngoài đường điều đầu tiên tôi được nghe thấy không phải là chiếc loa phát thanh mỗi sáng nữa, mà đó là một câu hỏi của bác hàng xóm:

  • Này G, sao nhà cháu hôm qua sao thế?
  • Nhà cháu ý ạ? - tôi ngơ ngác hỏi lại. hình như có gì đó khác lạ so với mọi ngảy.
  • Ukm, nhà cháu có cái gì ahh – bác tò mò hỏi lại.

Theo như lời bố, tôi nói:

  • Cháu không biết ạ. – và tôi cố gắng không để bác hỏi gì thêm – thôi ạ cháu đi học đây.

Tôi ngơ bác hàng xóm đi, bác có vẻ không hài lòng khi thấy tôi làm vậy. Đi them một đoạn đường đến biển đỗ xe buýt. Và lại không có người, thành phố bị làm sao vậy.

Nó như bị biến dạng sau cái đêm mà 670 năm mới có một ý!

Mọi thứ trở nên trầm hẳn, chợ gần nhà tôi thường rất đông đúc vào giờ này, vậy mà chỉ còn vài người, đến bây h đầu tôi mới hiện lên một câu hỏi :”đã có chuyện gì xảy ra?”

Tôi đi lên xe buýt và chỉ duy nhất vài người trong đó có tôi. Tại sao lại như vậy, con người chết hết rồi ahhh. Tôi nhìn lên vẻ mặt của mọi người, tất cả chỉ gắn liền với một từ :”sợ hãi” đến lớp những người bạn của tôi cũng vậy. có một số người vẫn như bình thường như không có gì, một ngày nhàm chán được diễn ra.

Mọi thứ cứ tiếp diễn cho đến chiều tối. họ lo lắng vì điều gì, sợ hãi vì điều gì mọi câu hỏi hiên lên trong đầu tôi về mọi thứ trong ngày hôm nay. Đến khi chiều chập tối, tôi về bằng xe buýt như mọi ngày. để về được đến nhà cần đi qua 2 điểm và hiện tại tôi đang chờ xe ở điểm 1.

Con đường đông đúc cũng chỉ có hai từ :”vắng vẻ”. trong đêm tối, một mình tôi lạc trên một con đường vắng vẻ không người. Nó như ngày tận thế vậy. Cuối cùng thì do giáo viên sợ hãi nên cũng chả đến dạy chúng tôi. Chúng tôi ngồi chả làm gì cả. Vẫn chỉ chờ cho đến khi hết giờ học.

6h30  tối trên một con đường tối tăm, không người, thường ngày tôi về nhà lúc 4h30 nhưng... với cái ngày dị thường này thì ai ra đường nữa tôi cũng không thể dùng cánh, nhỡ họ thấy thì sao. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?.trong tình huống này có rất nhiều trường hợp: bị bắt cóc, bị đánh đập, bị cướp. cái ngày mà cả thế giới bị hôn loạn thì tệ nạn cũng là điều đương nhiên. còn tôi, những truyện như có lẽ rất đơn giản đối với tôi. Tôi có thể khẳng định nó sẽ không bao giờ xảy ra vì nếu tôi gặp, tôi sẽ tự tre mặt, dang canh mà bay đi.

Và đúng, tôi đã gặp trường hợp này trong đêm nay vì nó đang xảy ra ngay trước mắt tôi. Những tên cướp này lần lượt bước ra từ sau ngõ hẻm, bụi rậm ra và chúng đông dần cho đến khi họ đã ở tứ phía quanh tôi. Như thường lệ, một con người sẽ chạy đi hét to như một người bị khùng còn tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng tôi chợt nhận ra, bọn này đông hơn điều mình tưởng, tôi cố gắng kiểm soát bản thân.

Hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh, tôi không nói và không cười. chúng lao đến tôi rất nhanh. Trên dưới cũng phải 200 người, tại sao lại đông thế này, một nhóm cướp chỉ cướp một người mà có tận 200 người lao vào, có điều gì đó bất thường. Tôi đã bắt đầu nhận ra điều bất thường đó đồng thời cũng sợ hãi. tôi nhìn họ rồi dang cánh ra rồi bay lên bầu trời mù mịt, đầy sao.

Chúng ngước đầu lên nhìn theo tôi. Từ trên cao nhìn xuống còn hơn cả 200 người, chúng vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn. Tôi nén lại, nhìn chúng rồi giật mình đột ngột, hàng loạt những chiếc cánh được hiện ra và chúng bay lên và lao thẳng vào tôi, tôi giật mình, mở to mắt nhận ra họ không phải người bình thường. Tôi lo sợ và bay đi nhanh chóng, mồ hôi đã thấm lên toàn cơ thể :”chúng có cánh, chúng có cánh” giờ đây sự  sợ hãi, lo âu mới nhấn chìm tôi.

Tôi bay qua một con phố nhỏ và tất nhiên chỗ đó phải không có người vì tôi đang dang đôi cánh trắng nay ra. Con phố nhỏ lúc nào cũng chứa những ánh đèn đường và đây là lúc mà tôi ngoảnh mặt lại nhìn chúng.

Đúng như kế hoạch của tôi, tôi bay đến con phố đó và khi đi qua những ánh đèn sáng thì tôi quay người lại nhìn bọn chúng. Tuy rằng rất liều vì có thể có người sẽ nhìn thấy tôi, bay vòng lên trên đèn rồi tôi nhìn chúng.

Sau cùng, tôi cũng chỉ giật mình mở to mắt và cười trong sự sợ hãi, sự ngắt quãng của những tiếng cười do tôi phát ra . giờ nếu có một người nào đó bên cạnh tôi,  tôi sẽ hỏi :”ai mà có cánh và lại đi giết người?” một câu hỏi ngờ ngẩn không thể nói lên điều gì. Nhưng nếu như trả lời thì đáp án không thể là thiên thần vì họ là tinh linh bảo vệ con người. vậy ai lại đi giết con người.

Câu trả lời rất đơn giản vì trong tình huống vừa này như tôi đã nói có rất nhiều trường hợp cướp, giết, cả biến thái. nhưng tôi không nghĩ trường hợp này sẽ xảy đến. đúng vậy, đây là trường hợp hiếm vì người cướp chính là … quỷ. Tại sao chúng lại tồn tại...

Tôi bàng hoàng khi biết rằng đó là quỷ. Đây có phải là mơ ko?. Nó như một kịch bản được dựng sẵn vậy. tôi mơ thấy chúng và chúng xuất hiện ngoài đời thật như một lời tiên tri vậy.  chỉ có một câu trả lời duy nhất cho chuyện này đó chính là tất cả đều là thật hoặc tất cả đều là mơ. Nhưng tôi ko nghĩ đây là mơ đâu vì chính tôi đã tự tát tôi một cái. Vậy... quỷ xuất hiện... l...là thật.

Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ nó là một thứ gì đó huyền bí rồi, ngay từ khi nó dang cách bay đi thì suy nghĩ về thế giới ảo trong tâm trí tôi đã hiện lên, nhưng... tôi đã định ninh nó là một vật thể khác.

Vậy ra đây là nguyên nhân mà con người bị như vậy. cảm xúc của tôi giờ rất lẫn lộn, mọi thứ như bị đảo ngược tất cả là vì quỷ. Có thể đêm qua chúng đã xuất hiện và giết các thiên thần. điều đó làm cho con người lo sợ và không dám ra đường. đây có thể là một câu trả lời thỏa đáng vì con người họ sợ quỷ. Một lũ nhát gan!

Giờ tôi mới thấy con người quả là một lũ súc vật, chúng ăn chơi vào cái ngày mà các tinh linh bảo vệ chúng ngã xuống. không những thế chúng vẫn chỉ đứng nhìn, nhà nước chả làm gì. Quân đội đâu cả rồi?, cứ như vậy họ chỉ ngồi chơi, thưởng thức cái đêm của các tinh tú này.

Con người để các thiên thần chết quá thảm. tại sao?:” Chúng mày chỉ đứng nhìn thôi à… ít ra chúng mày cũng phải lo lắng, chạy đi khi nhìn thấy chứ. Chúng mày chỉ cười thôi à“ trách họ cũng chả được gì, vì tôi cũng có làm gì đâu, tôi chỉ có thể trách những người của nhà nước. họ có thể chiến đấu vậy tại sao họ không làm gì? Tôi càng căm phẫn con người hơn khi nhớ lại những gì quỷ đã làm cho thiên thần.

Và tôi ước:” những con người như vậy xin quỷ…GIẾT HẾT ĐI”

:”nguy hiểm lắm!”đây là sự nguy hiểm mà bố tôi nói đến sao. Đêm qua, quỷ chỉ giết thiên thần vào chúng tìm kiếm thứ gì đó :” Hãy giữ nó cẩn thận” phải trăng thứ chúng tìm kiếm là chiếc vòng thánh giá này.

Có những con quỷ ở dưới đất chúng chạy theo những con quỷ biết bay và chúng cố đuổi theo tôi. Có lẽ chúng ko biết bay tất cả các con quỷ chúng đều có 2 sừng, một hàm rang sắc nhọn để gạm nhấm sự sợ hãi của những con người. toàn than đỏ bởi máu, đen bởi bóng tối địa ngục, móng vuốt sắc nhọn thấm máu. Những con ko bay chúng có đôi canh rất bé.

Trời đã rơi xuống những hại mưa, lác đác mưa rơi vào mặt tôi, trộn lẫn với mồ hôi là dấu hiệu của sự mệt mỏi. tôi thấm mệt rồi, cuộc đuổi bắt này sẽ không bao giờ kết thúc chăng?. Tôi cố gắng lượn quanh phố tôi để tìm đường vào nhà nhưng vì phố tôi vẫn còn lác đác vài người nếu về họ sẽ nhìn thấy tôi với đôi cánh trắng này mất.

Giờ đây, tôi không còn lo sợ nữa, không hiểu sao, một cảm giác quen thuộc nào đó khiến tôi không còn sợ chúng nữa mà cảm thấy khó chịu, tôi muốn về nhà. Mưa tầm tã, bây h là 8h tối, mệt mỏi quá còn chúng thì vẫn có đuổi theo tôi.

Cánh tôi như giã rời, phải tiếp đất thôi. Những ý nghĩ về sự sợ hãi, lo lắng giờ như bằng con số khổng lồ... mọi thứ đã được đẩy lên định điểm của sự sợ hãi... cho tới khi...

Tôi cố gắng bay về nhà, chỉ còn một đoạn nữa thôi. Từ đằng xa con phố với ánh đèn đường của tôi hiện lên, tôi vui mừng. nhưng ở đó có rất nhiều người tụ tập lại, họ xúm lại quanh cửa nhà tôi. Gì vậy, tôi cố gắng nhìn, bay lại gần hơn.  ngang qua con phố nhà tôi, lúc này mọi người chỉ chú ý đến thứ trc cửa nhà tôi thôi.

Bay, cố gắng nhìn thứ mà mọi người chú ý đến thứ ở trước cửa nhà tôi và…mọi thứ trôi chậm lại kể từ khi tôi nhìn thấy nó. Cố gắng ngoảnh lại nhìn, gương mặt của sự vụn vỡ tiếc nuối. Con tim tôi đau, cực kì đau, cái đau đó biến tôi như một người vô hồn, tôi bắt đầu khóc.

Phải chăng? xác của… bố, mẹ tôi …đang…nằm…ở đó đúng ko? máu của họ trộn lẫn với nước trong mưa. Đây phải trăng là một câu truyện buồn của một gia đình hạnh phúc sao?.

Tôi bay đi, cười nhưng nước mắt cứ tuôn ra. Tay phải tôi ôm lên mặt và vẫn bay về con phô vắng người:”không phải bố mẹ tôi đâu đúng không?”

Quỷ! Chúng gào lên. Tôi không quan tâm đến chúng và một câu nói phát ra trong lòng:” xin hãy để tao yên” chúng đuổi theo gần hơn, tiếp tục lại câu nói đó:”tao muốn gặp bố mẹ” tôi nước mắt rơi nhiều hơn. Chúng đến sát tôi, tay chúng đưa đến sát chiếc vòng. Tôi không quan tâm.

Nước mắt tôi cứ rơi, cùng với trận mưa lớn tại thành phố này.  Tôi lao thẳng xuống đất trống đồng thời tiếng :”kít…” phát ra từ 2 bàn chân cùng những giọt nước mắt trộn lẫn vào cơn mưa, gương mặt biểu lộ rõ sự đau khổ và đối mặt với quỷ:

  • TRÁNH XA TAO RAAAAA……….-một tiếng hét lớn đến từ tôi, đồng thời tôi giơ tay trái ra.

Có lẽ đây là cái chết của tôi sao? Không! sự tức giận này đã khiến tôi tiếp đất. tôi không biết một thế lực nào đó đã giúp tôi nhưng… những hạt mưa rơi, chúng tích tụ lại và trở thành một bức tường bằng nước. từ lúc nào đó trong tay phải của tôi, đã xuất hiện lưỡi rìu với một chất liệu không có trên mặt đất này. không quan trọng, lúc này tôi tức giận lao thẳng vào bức tường nước.:”tôi chỉ muốn gặp bố mẹ thôi.”. Bức tường nước tách ra làm đôi, mở đường cho tôi lao lên.

Và rồi tay phải tôi lại xuất hiện một lưỡi rìu nữa. tiếp xúc với bức tường nước tôi vừa vung rìu bừa và cố gắng chạy thật nhanh về nhà và chúng đuổi theo sau tôi. Có những con quỷ bay đến và chém tôi nhưng những giọt mưa tích tụ lại thành một bức tường và ngăn cản đòn tấn công của chúng khi chúng chém vào tôi.

Tôi lại nhìn lên trời, bây h tôi ko biết tôi còn sợ hãi nữa không. Vì có hai thứ nữa đang lao đến và sắp sửa lại lao vào tôi, lại gì nữa đây?. chúng lao nhanh vời tốc đọ khinh khủng. tôi nhìn theo nó và không biết làm gì vì có thể nếu tôi dừng lại để né nó, có thể tôi sẽ bị quỷ bắt, mà nếu tiếp tục đi có thể tôi sẽ bị thứ đó giết.

Đang trong giữa cán cân của sự lựa chọn thì,… một luồng gió mạnh cứa qua tai tôi. Nhanh quá, mới chỉ phút chốc nó đã đến rồi, đó… hai thứ lao đến tôi không phải là muốn giết tôi. mà đó là hai cây gậy giết những con quỷ đằng sau tôi.

Tôi rất bất ngờ và chộn lẫn đó là sự run sợ của hai cây gậy kia. Tôi cứ ngờ rằng nó sẽ đâm tôi, nào ngờ nó giúp tôi chạy thoát. Những quả cầu lửa lần lượt xuất hiện cây gậy đâm hết con này đến con khác. Nó như bị cái gì điều khiển vậy.

Quỷ! Chúng lúc này đã bỏ ý định giết tôi mà giờ đây chỉ biết chạy để thoát chết thôi, tôi quay lại, nhìn lũ quỷ bị giết khiến tôi thích thú. Nhưng giờ tôi không có thời gian, tôi chảy thẳng về nhà. Giấu 2 lưỡi rìu tôi cầm trên tay vào sau lưng,vì khi cum cánh lại thì cánh tôi sẽ tàng hình.

Đi về cửa nhà, tôi chen qua đám đông. Cùng với khuân mặt đỏ và đôi mắt thâm vì khóc, lo lắng quá nhiều:

  • Bố..., mẹ... - tiếng nói của tôi khiến những người xung quanh né đường cho tôi

Và hai cái xác nằm cạnh nhau được giải lên bởi hai cái chăn cùng với vài nén hương. Tôi từ từ quỳ xuống, tay run run từ từ đưa tay tiến lại gần chiếc khăn. Ngay sau đó là một cảm giác nặng chĩu. Tại sao? Nó ngăn cản tôi, không cho tôi mở chiếc chăn ra. Có lẽ do tôi đã quá mệt mỏi chăng?. Hay là do tôi không muốn biết sự thật về hai người nằm đằng sau chiếc khăn kia.

Nhưng tôi phải đối mặt với sự thật. Sau đó, nhờ sự quyết tâm, tay tôi cầm vào chiếc chăn, mọi thứ như chậm lại tôi nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.

Một bàn tay to, sần sùi chạm vào tay tôi giữ tay tôi lại, đồng thời rồi một giọng nói cất lên, nó khiến nước mắt tôi tuôn ra nhiều hơn, đồng thời tôi bỏ ta ra khỏi chiếc chiếc chăn, quay người lại, nhưng... nước mắt này không phải là sự đau đớn:

  • Bố nghĩ con không nên động vào nó thì hơn – một giọng nói phía sau tôi.

Nó làm ấm lên, dịu đi tất cả những câu truyện đã xảy ra vào đêm nay. Tôi ôm bố thật chặt, lẩm bẩm trong miêng:”truyện gì đang diễn ra vậy?”. có lẽ đây là điều mà tôi sợ nhất ngay cả khi tôi tôi bị quỷ đuổi hay bị quỷ giết, bố mẹ tôi chết sao? Đó là điều đau khổ nhất của cuộc đời tôi:

  • Bố sẽ nói tất cả cho con – tôi chìm trong nước mắt.

Giờ đây, tôi như quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay. Việc bị quỷ giết hay cướp thánh giá, tôi không tin tất cả chuyện đó có thật. tôi cũng không quan tâm lắm vì giờ đây tất cả chuyện đó đối với tôi không còn quan trọng nữa rồi.

 

[Tiếng Việt]half blood
favorite 0 / 10

you are viewing half blood - chapter 2 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2 - sự trỗi dậy - half blood - read half blood online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite