Hana no oto wa shinde iru - Xin chào đóa hoa của tôi

Credit: Otaku vn bgh

Tiếng chuông hết giờ vang lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sân trường vắng bóng lặng im, bây giờ tràn ngập âm thanh vang dội, mọi người đều bước đi vui vẻ và cười đùa với nhau, ở trong những sinh viên ồn ào đó, có một nam sinh rất đẹp trai với vẻ ngoài hút gái tột độ, đi đến đâu, người người đều ngước nhìn vẻ đẹp cao ráo đó, bọn con gái trong trường đều xúm lại cậu ta mỗi khi nhìn thấy và chàng trai đó chính là một người ngược lại với tôi, từ hình dáng lẫn tính cách, mọi thứ.

 Như mọi ngày, tôi đều đi về một mình trong đám người luôn bận rộn với nhau, tôi bước đi âm thầm, không phải là vì tôi sợ họ thấy tôi là một kẻ cô đơn lập dị chỉ thích đội mũ trùm đầu từ cái áo khoác mỏng, mà là vì cái vẻ ngoài chả khác nào côn đồ xóm chợ,đúng chất giang hồ đó.

Sau buổi học ở trường, tôi đến một tiệm sách lớn và làm công việc trong nhà kho để tránh làm khách hang sợ, chủ yếu là nhận hàng, sắp hàng vào kho và chỉ đạo khi chỉ chủ tiệm xinh đẹp vắng.

Trong một lần vào nhà kho cũ để lấy hàng cần, tôi đi cùng một đàn em năm nhất khá đáng yêu nhưng cái vẻ nhút nhát không dám lại gần tôi đó khiến tôi càng đau thêm và ông trời lại thêm vài cái đen cho tôi, bỗng cửa bị kẹt và em năm nhất kia cố mở, tui chỉ muốn đến và thử xem có mở được không nhưng vì một lí do thảm hại mà vừa nhìn thấy tôi đến gần em năm nhất đó hét lên khiến các nhân viên tập trung lại.

Dù giải thích kiểu gì thì họ cũng chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt kinh hãi và bỏ đi cùng đàn em đang rơi lệ kia, tôi gục mặt xuống thì chỉ chủ đến và ôm tôi, cái ôm thật ấm áp làm sao, khiến tôi dẹp đi những suy nghĩ tiêu cực và tiếp tục làm việc, dù mới ngoài hai lăm nhưng chị rất chững chạc, xử lí mọi vẫn đề đau đầu, chị ấy làm chủ tiệm sách này thi mới hai mươi, lúc đó tôi có đến phụ chị ấy như một người họ hàng, quán lúc đó rất đơn sơ hoang vắng nhưng bây giờ thì thật khó để ở một mình.

Sau mỗi giờ làm là trời đã tối, những ánh điện sang chói ở khắp nơi, tôi thường đi qua các con ngõ để về nhà nhanh hơn nhưng dạo gần đây tôi hay bị chặn đường lắm, hầu hết đều là các băng đản muốn thu nạp tôi vào đội, còn không thì chúng đến gây sự chơi, dù phiền phức thật nhưng chúng không phải vấn đề với tôi.Bằng cái đầu của mình, tôi thoát khỏi chúng vô số lần, cũng có vài lần giả vờ thua, nằm liệt để chúng bỏ đi, phòng trọ của tôi cách chỗ làm 1km và cách trường 1, 5km cùng hướng nên tôi không phải bỏ tiền để sử dụng các phương tiện giao thông.

Căn phòng trọ của tôi khá tồi tàn nhưng ít ra vẫn có nhà bếp và phòng tắm, tôi học được cách nấu ăn từ bà và vài thế võ phòng ngự để bảo vệ mình, còn bố mẹ tôi, tôi còn không nhớ được khuôn mặt của mẹ tôi bà bỏ đi cùng bố tôi khi tôi mới lên năm, khiến tôi điên đầu nhất là đã bỏ con đi thì làm ơn đừng để cái mặt hãm này lại khiến tôi gặp bao nhiêu khó khăn, không biết bà mẹ tôi có tưng tưng không lại lấy ông bố già trong cái giới ngầm vậy cơ chứ, tôi đập tay xuống mặt sàn khiến tôi đau cực nhưng nó cũng chỉ là phần nhỏ.

Để trị cái khuôn mặt này, tôi thử make up khuôn mặt, đang làm dở thì có bưu phẩm gửi cho tôi, tôi liền chạy ra nhận, vừa mở cửa là anh đưa hàng chạy mất câm luôn gói hàng của tôi rồi lẩm bẩm câu" tha cho tôi, tha cho tôi "và thế là make up cái gì bỏ hết.Tôi rất thích viết truyện, vì trên đó tôi có thể viết mọi thứ, giao tiếp với mọi người về nhiều vấn đề, có lẽ vì thế mà tôi vào khoa xã hội nhân văn, trước đây tôi đã học rất nhiều và đọc rất nhiều loại sách về cách ứng xử và đối phó các tình huống, các câu hỏi, nhưng có lẽ chúng chỉ có thể khiến cái đầu tôi to lên chỉ chả thể làm thay đổi cái khuôn mặt hay số phận lẻ loi này.

Sau vài tiết đầu, tôi nghỉ trưa trên ban công trường vì nơi đó ít ai lui đến nhưng có lẽ không phải hôm nay, đang nằm nghỉ trưa thoáng gió bên cạnh lan can phía tây thì có tiếng mở cửa, tôi nghĩ có lẽ là bảo vệ lên kiểm tra, sẽ khá phiền nếu bị bắt tại nơi này vì cấm đi lại, núp vào bên cạnh một chậu cây lớn, tôi ngồi co lại và chờ đợi.

Lướt qua trước mặt tôi là một nàng tiên giáng trần đang rơi những giọt lệ tinh khiết như pha lê, chỉ trong khoảng chốc đó, tôi như ngơ ngác đã viết hàng trăm câu thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng, đứng trước lan can có rào cản, nàng đưa tay và đung đưa qua các sợi sắt như một tù nhân đợi chờ tự do, sẽ rất tồi tệ nếu như tôi phá hỏng cái bầu không khí đầy nỗi buồn nay, đây là một cơ hội tốt để làm quen với một cô gái, nhất là trong thời điểm họ mất mát cần một điểm tựa nhưng có lẽ điều đó thật bất khả khi với tôi.

Không biết có nên vui không khi trời cho tiếng cửa mở to hơn vạn lần hàng ngày, nàng quay lại nhìn tôi, những giọt lệ còn vướng trên đôi má hồng ấy, mãi tóc màu nâu đen của cô ấy khiến lòng tôi như bị đốn thành nhiều mảnh, tôi không thể cử động cứ thế nhìn nàng, nàng đưa tay vớt những giọt nước mắt ấy và cất tiếng nói nhẹ nhàng như tiếng mẹ ru.

" Xin lỗi, mình không biết trên này có người, mình sẽ đi ngay ."nàng định bước đi như ý muốn của tôi, tôi không muốn bị gán thêm cái tội làm gái xinh khóc, hay làm chuyện bậy bạ trên ban công trường nhưng cơ thể tôi lại tiến đến gần cô ấy.

" Đây là nơi công cộng, không phải của tớ nên cậu cứ việc ở lại nếu muốn, tớ sẽ đi xuống nếu cậu cần thời gian riêng tư ."âm thanh và tiếng gió lặng im trong khoảng chốc khiến tôi tưởng thời gian đã ngưng đọng lại và cô ấy phá giải nó.

" Không cần đâu, nêu được tớ muốn được nói chuyện với cậu "nàng mỉm cười làm tim tôi đâp mỗi lúc nhanh hơn, tôi tự hỏi thế quái nào cô ấy lại muốn nói chuyện với kẻ luôn bị xa lánh như mình cơ chứ.

 "Nếu cậu không phiền thì vậy ." tôi bước lại từ từ gần nàng, mùi hương từ mãi mềm mại đó quyến rũ bất cứ tên đực rựa nào dám lại gần, trong khi tôi đang suy nghĩ tìm lời nói phù hợp cho cái hoàng cảnh đầy màu nhiệm này thì nàng cất giọng nói êm ấm đó.

" Cũng sắp đến cuối mùa học kì rồi mà hương gió vẫn lạnh nhỉ, khác hẳn mùa xuân ấm áp kia ."

" Có lẽ là do biến đổi khí hậu thất thường, từ các hạ lưu bão đổ vào và và mình đang nói cái gì thế này. "

Tâm trí tôi bây giờ loạn hết cả lên, thấy mình như một tên ngốc vậy, có lẽ tôi nên tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nàng che miệng và cười một cách tự nhiên, làm tôi càng giống một tên ngốc hơn aaa.

" Bạn thú vị như vẻ đẹp của bạn ."

Tôi ngạc nhiên với câu nói đó, đó là lần đầu có người nói tôi đẹp, đã vậy là con gái, người khác giới đó, tôi con trai đã khó giao tiếp, con gái khó hơn gấp bội, dù trong lòng đang háo hức nhưng vẻ ngoài của tôi vẫn nghiêm túc nhìn nàng.

" Bạn thật sự không sợ vẻ ngoài của mình à. "

Tôi mong chở một câu trả lời thật long, dù cho nó có tiêu cực tới cỡ nào, tôi nhìn chằm chằm nàng, nàng suy nghĩ và ngập ngùng một hồi và ngước mặt lên nhìn tôi, ôi cái đôi mắt lấp lánh màu đen tuyền đó khiến tôi tự hỏi, liệu nàng có phải là người sở hữu đôi mắt đen quý hiếm.

" Mình không thích đánh giá mọi người qua vẻ bề ngoài, như vậy chả khác nào tên ngốc thích phán kẻ khôn ."

Trước lời nói đó, tôi bối rỗi, lần đầu tiên tôi được nghe ai nói như vậy với tôi, tôi muốn kết bạn với nàng ngay và luôn nhưng bây giờ ngỏ lời liệu có tiện không, sẽ tốt hơn nếu mình nói chuyện thêm ít nữa.

" Nè cậu có thích đọc sách không. "khoan đã sao mình lại nói vậy nhỉ, đọc sách sao, nó có hơi chán với mọi người nhất là các nàng , không biết nữa nhưng vào khoa nhân văn thì có lẽ đọc sách sẽ tốt hơn.

" Tớ rất thích, nó đem lại cho tớ cảm giác thư thái sau mỗi giờ hoạt động mạnh. "cô ấy nhìn vào khoảng không nơi cơn gió đung đưa mãi tóc.

" Cậu thích thể loại nào, tớ thích tiểu thuyết ngôn tình và tâm lí." câu chuyện mà tôi viết cũng là theo sở thích của tôi luôn, ngập ngùng chơ đợi câu trả lời của nàng, tiếng chuông đáng ghét đó reng lên làm gián đoạn chúng tôi.

" Um, lần sau tớ sẽ trả lời nhé, bây giờ tớ phải quai về lớp đây. "cô ấy bắt đầu rời đi, từng chút một, trước khi nàng rời đi, tôi phải làm gì đó.

" Nè, cậu có thể nói tên cho tớ biết không."

" Nếu như chúng mình còn gặp lại nhau, có lẽ tớ sẽ nói tên của mình cho cậu "nàng bước qua cánh cửa và biến mất sau đó cùng một nụ cười trên bờ môi mũm mĩm màu hồng ấy.

Cảm xúc bây giờ trong tôi như nổ òa lên, chính tối cũng không ngờ mình lại có thể gặp một người xinh đẹp như vậy, còn nói chuyện nữa, quá nhiều điều vui hôm nay khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà và viết tiếp câu chuyện của mình.

Nơi làm việc của tôi nằm trên đường về nhà nên rất tiện, tiệm sách tuy không quá lớn nhưng đủ để bạn dành cả cuộc đời chỉ đọc sách trong đó, hàng ngày đều có những cuốn tiểu thuyết, sách hướng dẫn, các bài học, truyện tranh bla bla.. như một thư viện, hàng được chuyển đến và nhiệm vụ của tôi là chuyển chúng vào kho và chuyển sách cũ từ trong kho ra cho các nhà sách khác sử dụng.

Hôm nay là lịch ra cuốn 'khi Hikaru còn trên thế gian này' là một cuốn sách tình cảm miêu tả rất chân thực, có lẽ một phần là nhân vật chính khá giống tôi nhưng có lẽ cậu ta vẫn gặp được nhiều điều thú vị hơn tôi, đàn em lúc trướng bầy giờ là tiếp tân tuy không còn tránh mặt tôi như trước, vẫn chào tôi khi gặp nhưng có lẽ con bé vẫn bị ám ảnh và không nói chuyện với tôi, mà tôi cũng đâu trách được, số phận của tôi đã an bài.

" Cám ơn chị đã ủng hộ tiệm sách "Một cô gái rực rỡ như tia sáng mặt trời trong đêm tối đang đứng trước quầy tiếp tân, nhìn từ đằng sau tôi có cảm giác rất quen thuộc, cô gái ấy đi ra ngoài, những cơn gió lạnh lẽo trong đêm tối hùa vào đem theo hình dáng mái tóc quen thuộc ấy, cô gái ấy bước đi.

Không hiểu sao trái tim của tôi lại đập nhanh khi nhìn thấy người ấy, mặc kệ công việc dang dở, tôi đuổi theo cô gái ấy khi vẫn đang mặc đồ của cửa tiệm, bước ra khỏi cửa cố gắng tìm ra hình bóng quen thuộc đó trong vô số người đông đúc, liệu tội có nên từ bỏ? , tâm trí tôi không muốn vậy, tôi liền chạy theo tâm trí của mình và rồi đi vào một con ngõ khá nhỏ, tôi đi vào bên trong, đầu bên kia là một con sông nhỏ, vừa bước ra khỏi ngõ, cô gái ấy liền đứng trước mặt tôi.

Là nàng, người có khuôn mặt khiến tôi rung động này chỉ có mình nàng, nhìn tôi nàng mỉm cười và vuốt mái tóc dài của mình.

" Có lẽ chúng ta gặp lại hơi sớm cậu biết không."hơi thở của nàng chạm vào da tôi, thật nóng và ấm, mình đang nghĩ cái gì thế này, xóa ngay xóa ngay.

" Cũng khá lâu rồi ấy chứ vài tiếng chứ lại ."

" Um có lẽ vậy, bây giờ mình có nên hét lên và báo cho mọi người biết mình bị bám đuôi không ta." ôi khuôn mặt nàng làm tôi bối rỗi quá,tôi ngập ngùng nói.

" Này này, tớ còn không biết cậu ở đâu thì bám đuôi kiểu gì ."

Nàng nhìn tôi bằng đôi ngọc trai đen đó, dù trời lạnh thế này nhưng có lẽ tôi không cần phải mặc áo khoác làm gì vì hơi ấm của nàng đủ để làm tôi chảy mồ hôi rồi.

"thế làm sao cậu tìm được mình ." nàng nhìn chằm chằm vào tôi,gần quá.

" À thì... "không thể nói cho cậu ấy biết mình đi theo cảm nhận con tim và tìm đến cậu ấy được, như vậy quá ngỡ ngẩn!

" Mình tình cờ đi qua thôi ấy mà hahaha. "mình ngu hết chỗ rồi, cài này còn đáng nghi hơn.

" Vậy là cậu thích đi lang thang khi mình vẫn mặc đồ làm việc nhỉ, kì lạ thật. "cô ấy cười chế giễu tôi.

" thì có làm sao đâu chứ, chúng cũng là đồ mặc thôi "tôi nói lại ,giọng tôi trầm quá.

" Mà nếu cậu ở đây rồi thì mình cũng nói thôi nhỉ ."giọng nàng ngập ngùng khiến tôi tò mò, không biết nàng định nói gì khì bỗng có tiếng điện thoại của tôi vang lên, là chị chủ gọi.

" Này tên nhóc kia!  tính trốn việc hả, mau về đây mau, còn cả đống việc nè "giọng chị ấy tuy đã được giảm âm lượng qua điện thoại nhưng vẫn thật ồn ào và nhức nhói.

" Vâng vâng em về ngay "khi tôi vừa gấp điện thoại thì nàng đã ở phía xa theo đường sông.

" này này cậu đi đâu đấy "tôi hét lên.

Từ xa nàng quay mặt lại và nhìn tôi, nàng hét lên" tên mình là Miên, hãy gọi tên tớ nếu gặp lại."rồi nàng chạy đi, tôi đứng nhìn nàng và suy nghĩ liên tục về cái tên của nàng 'Miên Miên, nàng tên hay phết'.

Sau đó tôi trở về và nghe chửi của chị chủ nhưng tôi không quan tâm vì hôm nay đã cho tôi một cảm xúc khó có được, tôi trở về nhà sau giờ làm và dành khoảng thời gian đó để viết tiếp câu chuyện của mình, hôm nay tôi sẽ một giấc ngủ ngon, tôi đoán vậy, mỗi tội tôi nghĩ về nàng nhiều quá nên tôi không ngủ được, sáng sớm mai tôi sẽ đau đầu lắm đây.

Sáng sớm hôm sau, như mọi lần tôi đều thức dậy và khởi động một chút sau đó là soạn sách vở, cuối cùng là đến trường nhưng hôm này thì khác, tiếng chuông điện thoại vang lên, mở điện thoại ra là một dòng tin nhắn của chị chủ, chị ấy kêu hôm nay tiệm đóng cửa nên tôi được nghỉ.

Gặm miếng bánh mì còn lại của ngày hôm qua với sữa đặc, tôi nhâm nhi từng chút và xem tin tức trên điện thoại, chả co gì mới ngoại mấy vụ tai nạn rồi trộm cắp, có lẽ tin tôi hứng thú nhất là về cuộc thi nhà văn trẻ, tôi không biết mình có nên tham gia hay không, vì câu chuyện của tôi ngoài chị chủ và một vài người thân ra, tôi chưa cho ai đọc cả.

Buổi học hôm nay rất chán tưởng chưng thời gian đứng lại, mọi người trong lớp hầu như đều gục hết, tôi thì lấy xấp chuyện của mình ra và ngẫm xem có thể viết tiếp gì không, sau buổi học, tôi chạy, nơi tôi chạy đến là căn tin, hôm nay có bán loại bánh mứt cam tôi yêu thích, may mắn khi tôi là người cuối cùng dành được nó, tôi vui thầm trong lòng và rời đi, bỗng tôi nghe đằng sau là tiếng của một cô gái, cô ấy muốn một cái bánh giống tôi nhưng đã hết, tôi định đi luôn nhưng có một thứ gì đó khiến tôi quay lại, một cảm giác quen thuộc, tôi quay mặt lại và nhìn nàng.

Trên ban công tôi cùng nàng ăn trưa, tôi chia sẻ cái bánh cho nàng, nàng thích thú đón nhận nó và nàng cũng chia sẽ cho tôi cái sandwich tự làm của nàng, ôi vị giòn của bánh mì vị thịt mọng nước và rau tươi, lâu lắm rồi tôi mới có thể được ăn một bữa ngon thế này, trong khi đang nhấm nhí một cách ngon lánh, nàng hỏi tôi.

" Cậu thấy nó thế nào? "nàng nhìn tôi và đón chờ câu hỏi, nếu bây giờ tôi bọc lộ những thứ trong mình nàng sẽ cười mất, tôi nghiêm nghị nói.

" Nó không tệ,khá hợp khẩu bị của mình. "mình thật là ngầu quá đi.

" vậy cậu có muốn mình làm mỗi ngày cho cậu ăn không." ôi, tôi như muốn nổ tung, đồng ý không hay từ chỗi, khoan mình phải suy nghĩ kĩ, nếu vậy thì mình phải làm một cú lừa.

" Tớ muốn cảm nhận nó rõ hơn, nên hãy làm nhiều hơn."khoan đã có bắt ép qua không ta nhìn nàng không có biểu hiện khó chịu nào, chắc vậy.

" vậy cậu sẽ là người thử nghiệm các món ăn của mình."nàng nhìn tôi và cười, càng nghe càng thích, không hiểu sao ai lại làm nàng khóc nhỉ, tôi nhớ về ngày hôm qua.

Nàng nhìn lên trời xanh,quay sang nhìn tôi " À nè chiều này cậu rảnh không. " chiều nay được nghỉ, tôi nghĩ mình có thể rủ nàng đi đâu đó chơi chăng?

" để tớ xem, chiều nay tớ không có lịch nên rảnh lắm. "

" Vậy cậu có muốn đi đâu đó với mình không." tôi không chắc chắn về nơi nàng thích đến nên tôi để nàng lựa chọn, hên là kiến thức tán gái học được từ những bộ phim thật hiệu quả.

" vậy cậu muốn đi đâu." nàng suy ngẫm một hồi.

"nè đi xem phim cùng mình đi. "

" vậy thì chiều nay quyết đinh đi coi phim,sau giờ học"phê quá phê, thật không tưởng nổi, một nơi lãng mạn trong rạp chiếu phim có thể giúp mình tiến tới, thật tuyệt vời và nàng sẽ cùng mình coi một bộ phim lãng mạn và rồi..Đó là tất cả những gì tôi nghĩ nhưng bây giờ tôi đang co rúm lại vị bộ phim kinh dị mà nàng đang hứng thú coi, ôi tôi không ngờ một cô gái đáng yêu như nàng lại thích coi những bộ phim đầy máu me này cơ chứ, kiểu này tim tôi rớt mất áaa.

Tôi không chắc về biểu cảm của mình,khuôn mặt nghiêm túc của tôi vẫn tỏ ra nhưng bên trong tôi lại ngược lại,tôi cứng đơ rồi chả làm gì được, khi tôi lúng túng nàng lỡ ôm lấy trong tay trong một khoảng khắc quá đáng sợ, giải thoát cho tôi khỏi cơn sợ.

Trở về cùng nàng, tôi lại đi đến con ngõ ngày hôm qua, nàng chào tạm biệt tôi, trước đó tôi đưa nàng cuốn chuyện có sẵn trong cặp tôi, nàng vui vẻ nhìn nó và rời đi không ngoảnh lại, tôi chở về nhà cười một mình có lẽ là lúc tôi nhận ra nó,sự thay đổi này.

[Tiếng Việt]Hana no oto wa shinde iru
favorite 7 / 10

you are viewing Hana no oto wa shinde iru - chapter 1 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Original Novel - End 1 - Xin chào đóa hoa của tôi - Hana no oto wa shinde iru - read Hana no oto wa shinde iru online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite