1.
Ta bần thần mãi chưa thể lấy lại bình tĩnh, nước trà trong cốc sánh ra tay cũng đủ chứng minh lòng ta đang bối rối thế nào.
“A Uyển!” Bùi Tịch lo lắng nhìn bàn tay ửng đỏ vì bỏng của ta.
Chưa kịp tiến bước đến gần ta, chàng đã bị vây trong vòng bóng hình xinh đẹp, thướt tha khác.
Khác với lời tuyên bố chủ quyền hùng hồn ban nãy với ta. Bây giờ, Phùng Tri Uẩn nước mắt ấm ức rơi đầy mặt nhìn Bùi Tịch.
“Điện hạ có biết, ba năm qua thần thiếp đã tìm kiếm người khổ sở biết bao!”
Giọng nói thánh thót, nũng nịu đó còn dễ khiến người ta xiêu lòng hơn cả vẻ ngoài của nàng ta nữa. Đến ta nghe xong cũng không kìm được mà đồng cảm với nàng.
Bùi Tịch thay đổi sắc mặt.
Hai bàn tay đang buông thõng bỗng từ từ đưa lên. Từ từ ôm người con gái kia vào lòng an ủi ngay trước mắt ta.
“Là bản Điện hạ có lỗi với nàng, xin lỗi vì đã khiến nàng lo lắng.”
Phùng Tri Uẩn lắc đầu,“Điện hạ, người không cần phải xin lỗi thần thiếp. Chúng ta là vợ chồng “nhất thể đông tâm”, bổn phận của thiếp là phải ở bên chăm sóc cho người. Cũng may ông trời có mắt, giúp người hồi phục kí ức.”
“Nếu không…” Giọng nói của nàng ta đột nhiên trở nên bi thương, tựa như tiếng chim đỗ quyên than thở, “Thiếp cũng không thể trụ vững Đông Cung giúp người được bao lâu nữa!”
Nói xong, nàng ta như trút được hết bao khổ sở, vất vả, uất ức trong suốt ba năm qua, dựa vào lòng Bùi Tịch khóc nức nở.
Ta lặng nhìn những vệt nước mắt trên vai Bùi Tịch, chúng lũ lượt rơi xuống, thấm đẫm vai áo chàng như có cơn lũ quét qua.
Cuốn theo cả tương lai mù mịt phía trước của ta.
Nhưng ta cũng không thể như Lý nương tử nhà cách vách, cầm hai con dao làm bếp rượt đuổi chồng và tình nhân khắp nơi được.
…..
Chỉ còn cách lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn đôi long phượng bích nhân, ôm nhau đoàn tụ sau cảnh li biệt.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng an ủi nàng ta của Bùi Tịch, sự dịu dàng như tràn ra từ nơi đáy mắt.
Đau xót biết bao.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ta tự hỏi chính mình.
Biết rõ câu trả lời là gì, nhưng sự đau đớn từ tận đáy lòng khiến tim ta như bị ngàn vạn mũi tên đ.â.m t.h.ủ.n.g.
Hai người bọn họ thực sự là phu thê kết tóc!
Dù cho ta và chàng cũng bái đường thành thân, dưới con mắt chứng kiến của bao người kết tóc se duyên.
Nhưng từ lúc chàng chọn trở lại làm Thái tử Tạ Dung, thì chuyện này cũng trở nên vô nghĩa rồi.
Ta cười tự giễu, toan xoay người nhường lại căn phòng cho hai người họ đoàn tụ.
Bùi Tịch chú ý đến động tĩnh của ta.
“A Uyển.”
Chàng hạ giọng gọi tên ta.
Từ trong âm thanh run rẩy ấy, ta nhận ra chút tự trách, lại có chút kìm nén bản thân.
Trước đây, dù bận đến thế nào đi nữa, chỉ cần nghe thấy giọng chàng gọi tên, ta cũng sẽ ngay lập tức dừng lại, quay đầu mỉm cười với chàng.
“Bùi lang, ta ở đây.”
Thế nhưng lần này, ta chọn phớt lờ nó.
Bởi vì, ta chỉ là một người phụ nữ thường dân thấp hèn, sao dám đáp lại lời vàng ý ngọc của Thái tử cao quý cho được.
Vì vậy, ta chỉ có thể bước nhanh về phía trước.
Cố gắng thoát khỏi nơi… không còn là nhà này nữa.
Nhưng đột nhiên bị giữ lại bởi một đôi bàn tay mềm mại, không một vết chai sần tựa như Bùi Tịch.
Nước mắt trên mặt Phùng Tri Uẩn còn chưa khô, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười: “Đây chắc hẳn là ân nhân cứu mạng của Điện hạ, nàng ấy đáng yêu quá. Nếu muội muội đồng ý, thì hãy về Đông cung với ta, cùng nhau chăm sóc cho Điện hạ có được không?”
Ta sững sờ nhìn khuôn mặt không một chút ghen tức, dù phu quân có một người phụ nữ khác của Phùng Tri Uẩn.
Ta thực sự không hiểu tại sao nàng ta có thể ung dung, bình tĩnh san sẻ tình yêu của phu quân mình với người đàn bà khác như vậy.
Có lẽ, đây chính là sự bao dung cao thượng của Thái tử phi một nước.
Nàng có thể, nhưng ta thì không.
Ta không muốn chia sẻ phu quân mình với người phụ nữ khác, dù cho họ là ai đi chăng nữa. Ta cũng không muốn theo chàng đến nơi tường cao mái xa, trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt trong nơi lạnh lẽo cô quạnh.
Ta rút tay lại, cúi người xuống một cách hèn mọn nhất có thể.
“Đa tạ tấm lòng của Thái tử phi. Dân nữ chỉ là một kẻ quê mùa nơi thôn dã, một người có thân phận ti tiện như dân nữ, thực sự không dám có vọng tưởng trèo cao, bám víu vào Thái tử và Thái thử phi cao quý khiến hai ngài khó xử.”
“Dân nữ và Điện hạ,” ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt dần trở nên tối tăm của chàng, như nhìn thấy tương lai mù mịt phía trước sau này.
Cho nên, ta chỉ có thể tự mở cho mình một con đường khác.
Một con đường không có Bùi Tịch cùng đồng hành.
Ta khẽ mỉm cười, quả quyết nói: “Trước giờ ta và Điện hạ chưa từng có bất cứ quan hệ gì!”
2.
Quả nhiên như dự đoán, hoàng hôn vừa xuống thì đã có người đến gõ cửa phòng.
Tiếng gõ cửa như một loại cám dỗ khó bỏ, ánh mắt ta rơi vào bóng cây thông, cây bách thẳng tắp in trên giấy dán cửa sổ.
Ta liếc mắt một cái rồi nhìn sang hướng khác.
Cúi đầu thổi tắt đi ngọn nến đang cháy.
Ta đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, không còn gì để nói với chàng nữa.
Hơn nữa, nơi thôn quê này mọi người đều là nông dân, ai cũng phải dậy rất sớm để làm việc, ta không muốn làm phiền họ giữa đêm khuya thanh vắng thế này, chỉ bởi một vấn đề có thể giải quyết từ lâu.
Dù chàng có tức giận ra sao, thì sau khi trở về kinh thành cũng sẽ quên hết thôi.
Ta chỉ muốn sống cả đời tại nơi này.
Không ngờ tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, như muốn phá sập cửa xông vào ngay lập tức.
Ngay cả bé chó Đại Hoàng trong sân cũng vì hốt hoảng bời tiếng đạp cửa mà nhỏm dậy sủa vài lần.
Hết cách, ta chỉ có thể mò dậy thắp nến, mở cửa.
“Người làm gì…” Chưa kịp nói hết câu, ta chỉ còn thấy khuôn mặt trợn tròn mắt ngạc nhiên của ta trong đôi mắt Bùi Tịch.
Khi ta tỉnh táo lại thì đã bị Bùi Tịch khống chế trong lòng.
Ngọn nến chập chờn, bập bùng từng đợt khiến cho người ta nhức mắt.
Nhưng vẫn chưa là gì so với ánh mắt sắc như dao của chàng nhìn ta. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy, chàng đều khiến người khác cảm thấy trong đó ẩn giấu một ánh sáng sắc lẹm đầy nguy hiểm.
“Những lời nàng nói hôm nay là có ý gì?”
Bùi Tịch mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Ta hé môi định trả lời thì bị Bùi Tịch như không quan tâm đến nó, siết chặt vai ta hơn như sợ ta nói ra điều gì đó khiến lòng chàng khó chịu vậy.
Chàng muốn một câu trả lời vừa ý chàng.
Bùi Tịch ép hỏi ta: “Nàng nói chúng ta không có quan hệ gì nghĩa là sao?”
“Trịnh Uyển, ta và nàng đã bái thiên địa, động phòng hoa chúc đều đủ cả, bây giờ nàng nói không có quan hệ là sao?”
Chàng nói xong thì cụp mắt xuống, khóe mắt ửng hồng tựa như gặp chuyện oan ức.
Nhìn mà xem, dáng vẻ của chàng lúc này so với Phùng Tri Uẩn ban chiều còn đáng thương cảm hơn đấy.
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn hành động này của chàng, ta nhất định sẽ nhường chàng, nhưng hiện tại chẳng có lí do gì để ta làm thế cả.
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt chàng, nói: “Bùi Tịch, ta không muốn làm thiếp.”
“Không muốn làm thiếp?” Đôi mắt chàng nổi lên sự ngạc nhiên, khiếp sợ như ta vừa nói một điều khủng khiếp nào đó, âm thanh chất vấn cũng cao hơn vài phần, “Chẳng lẽ nàng muốn làm Thái tử phi sao?”
Ta nhìn sâu vào đôi mắt phượng trong trẻo của Bùi Tịch.
Ánh nhìn dịu dàng, yêu thương trong đôi mắt đó đã từng chỉ dành riêng cho ta.
Nhưng bây giờ, trong đáy mắt chàng chỉ tràn đầy kinh ngạc và khinh thường. Đôi mắt như muốn tố cáo ta chính là một ả đàn bà tham lam vậy.
Cổ họng như nghẹn lại.
Ý định muốn cắt đứt quan hệ với Bùi Tịch của ta quả nhiên không sai được mà.
Nhưng không có nghĩa là ta đã hết yêu chàng, từng yêu, từng thương đến khắc cốt ghi tâm sao nói quên là quên ngay được.
Chính vì vậy, khi nghe những lời chàng nói, từng ánh mắt chàng trao đầy sự trào phúng đó, khiến trái tim ta như bị xé toạc, máu tươi đầm đìa.
Ta không dám tin nhìn chàng.
Không ngờ chàng lại nghĩ ta là hạng người như vậy!
Hóa ra khi con người có thêm một phần kí ức, một phần thân phận khác thì lại có thể thay đổi đến mức này.
Ta kìm lại vẻ chua chát, đau đớn trong mắt, thất vọng đáp: “Ta cũng không cần vị trí Thái tử phi.”
“A Uyển,” lông mày Bùi Tịch dịu lại, chàng thở phào như nhẹ nhõm, giọng điệu của dịu dàng hơn.
Chàng ôm lấy ta từ phía sau, dỗ dành nói: “Nàng đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa.”
“Bùi Tịch,”
Ta rời khỏi vòng tay của chàng: “Ta chưa bao giờ muốn gây phiền phức cho chàng.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ đồng ý làm thiếp.”
Bùi Tịch nhận ra không phải ta chỉ giận lẫy, chàng chầm chậm đứng thẳng lên.
“Không muốn làm thiếp?” chàng nhíu mày, như đang chứng kiến một trò cười khác, “Trịnh Uyển, vậy nàng muốn làm vợ ai khác à?”
“A Uyển,” chàng bướng bỉnh siết chặt tay ta, “Nàng nghĩ kẻ nào dám cưới nàng đây?”
“A Uyển.”
Lông mày chàng cong lên, mị hoặc nói: “Nàng theo ta về kinh thành đi, ta nhất định sẽ phong nàng làm một chức vị tốt. Khi ta lên ngôi, nàng sẽ trở phi tần, thậm chí là còn cao quý hơn thế, vị trí chỉ dưới Tri Uẩn.”
“Một vị trí phi tần, sống trong nhung lụa sung sướng còn hơn làm một người vợ dân dã bình thường.”
“Hơn nữa, nàng nghĩ mà xem, bây giờ nàng và ta không còn quan hệ, sẽ chỉ còn một mình nàng sống cô độc. Những ngày sắp tới sẽ cô đơn biết bao.”
“A Uyển, nàng nghĩ ta nhẫn tâm làm thế sao?”
Lông mày Bùi Tịch cong lên, mị hoặc nói: “Nàng theo ta về kinh thành đi, ta nhất định sẽ phong nàng làm một chức vị tốt. Khi ta lên ngôi, nàng sẽ trở thành phi tần, thậm chí là còn cao quý hơn thế, vị trí chỉ dưới Tri Uẩn.”
“Một vị trí phi tần, sống trong nhung lụa sung sướng còn hơn làm một người vợ dân dã bình thường.”
“Hơn nữa, nàng nghĩ mà xem, bây giờ nàng và ta không còn quan hệ, sẽ chỉ còn một mình nàng sống cô độc. Những ngày sắp tới sẽ cô đơn biết bao.”
“A Uyển, nàng bảo ta làm sao nhẫn tâm làm thế được?”
Tiếc thật đấy, mấy lời chàng xem là tử tế, như là chuyện đương nhiên ấy chỉ khiến ta thấy thực nực cười.
Ta giật phắt tay lại.
Ta không phải một mỹ nhân thục nữ đến từ kinh thành, nơi ta sinh ra có cánh đồng thơm mát, có bóng cây gần gũi, lấy lao động làm vui.
Vậy nên sức lực của ta so với chàng cũng không hề kém cạnh.
Bùi Tịch bất ngờ bị ta hất tay ra nên loạng choạng, chàng cố đứng vững sau khi nghe ta nói: “Sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?”
“Bùi Tịch, lúc chàng liên lạc với kinh thành để xác nhận thân phận của mình, chàng có nghĩ đến việc ta sẽ phải mất đi phu quân của mình hay không?”
“Ta có thể hiểu được lí do chàng làm vậy. Thân phận chàng tôn quý, ở lại một nơi thôn dã như thế này sẽ không phù hợp,nên nếu chàng muốn rời đi ta sẽ không trách, cũng không cản. Thế nhưng ta không muốn rời khỏi đây, ta chỉ muốn sống một đời an ổn tại nơi này.”
“Chàng bắt ta phải cùng chàng đến kinh thành, bị vây quanh bởi một đám người, oanh oanh yến yến. Nhưng ta chỉ muốn làm một dân nữ thôn dã bình thường! Tại sao chàng cứ phải bắt ép ta làm điều ta không muốn!”
“Chẳng nhẽ vì chàng không thể sống thiếu ta sao? Nực cười thật đấy, Bùi Tịch à! Chàng tỉnh ra đi!”
“Không ai trên đời này không thể sống được nếu thiếu ai đó ở bên cạnh cả! Trước khi chàng đến, ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, mọi việc trong nhà một mình ta vẫn có thể làm tốt! Ta biết dệt vải, làm ruộng, câu cá. Đúng như lời chàng nói đấy, đời này ta sẽ không có người đàn ông nào dám lấy Trịnh Uyển ta nữa! Và bản thân ta cũng không cần gả cho ai, không cần dựa dẫm vào ai hết!”
“Bùi Tịch,” ta hất cằm lên, “ta không chếc đói được đâu, chàng cũng không cần cảm thấy áy náy, không có chàng, ta vẫn có thể sống tốt!”
Ta nói xong mở cửa bước đi.
Gió chiều thổi qua đồng nội tạt vào mặt, thổi mát một cõi lòng ta.
Ta kìm nén tiếng nức nở, nói: “Là do chàng chọn trở thành Tạ Dung, cũng chính chàng là người đã buông tay ta trước.”
“Trịnh Uyển ta, từ đây và mãi về sau, mãi mãi chỉ là thê tử của Bùi Tịch.”
Bùi Tịch nhìn thái độ cương quyết của ta, biết rõ không thể khiến ta đổi ý.
Chàng chọn cách im lặng, bước về phía trước.
Ánh trăng sáng ngời, từng mảng sáng chiếu rọi dọc theo bàn tay chàng xuống dưới dụng ta.
Bùi Tịch cụp mắt xuống mỉm cười, một lòng muốn chiến thắng.
“Vậy nó thì sao? A Uyển, nàng muốn con sinh ra không có cha sao?”
3.
Chắc hẳn, điều Bùi Tịch muốn thấy nhất chính là thái độ ta cứng họng do dự, sau đó là không còn lựa chọn nào khác chỉ đành thỏa hiệp với chàng thì mới vừa lòng.
Nhưng chàng không hiểu ta rồi.
Dù chàng có là Thái tử, thậm chí là Vua một nước đi chăng nữa, thì không phải cái gì chàng muốn thì người khác bắt buộc phải phục tùng chàng.
Không sai, ta là thần dân của chàng.
Thế nhưng, nếu chàng ấy bất chấp muốn chơi một ván cờ, ta cũng chắc chắn không bao giờ để bản thân biến thành con tốt thí trên bàn cờ của chàng.
Ta nhìn thái độ đắc ý của chàng, cười khẩy: “Bùi Tịch, chàng tính toán cũng hay đấy.”
“Không tồi,” mắt ta rưng rưng, cuối cùng quyết định vạch trần ý định của chàng, “Là một người mẹ, dù cho ta có muôn vàn oán hận với chàng, nhưng vì con ta cũng phải cùng chàng hòa hoãn nhỉ.”
“Ý chàng là vậy phải không, thưa Thái tử điện hạ?”
Bùi Tịch buông mắt bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng chắc hẳn chàng cũng thiêu đốt hết kiên nhẫn còn sót lại cho ta rồi. Một dân nữ quê mùa như ta, lại dám vạch trần mọi suy tính của chàng một cách không che giấu như thế.
Câu nào câu nấy đều trực diện tấn công vào từng tính toán chàng dành cho ta.
Lời nói ra đến đâu là đau lòng đến đấy, câu sau hơn câu trước.
Bùi Tịch chỉ trích ta: “A Uyển, rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến nàng phải đối xử với ta như vậy chứ?”
“Ta chưa từng bỏ rơi nàng, ta chỉ muốn cho nàng và đứa bé một cuộc sống tốt hơn!”
“Nàng có gì bất mãn chứ? Sao cứ nhất quyết phải chấm dứt tất cả với ta?!”
“Còn có,” trong mắt chàng hằn lên sự khinh thường, “nàng nhắm đến vị trí Thái tử phi, nàng vẫn luôn nghĩ về nó.”
Ta bật cười chua chát.
Ánh mắt cụp xuống, giấu đi tia sáng lóe lên trong đáy mắt.
Ta cười khổ đáp: “Bùi Tịch ơi Bùi Tịch, lời chàng nói làm ta đau lòng lắm đấy!”
Ta cũng không nói gì nữa.
Ta biết, dù cho ta có giải thích ngàn vạn lần rằng ta không thèm cái vị trí Thái tử phi đó, thì chàng vẫn sẽ chọn không tin ta.
Trong mắt Thái tử Tạ Dung bây giờ, ta chỉ là một ả đàn bà quê mùa đang cố gắng bấu víu vào quý nhân cành vàng lá ngọc là chàng, bấu víu muốn có được vinh hoa phú quý từ chàng.
Nhưng chàng đã quên mất một chuyện.
Chàng đã quên mất một thiếu niên tay trắng, mình mẩy đầy những vết thương, chỉ còn một hơi thở yếu ớt, thì ai là người đã cõng chàng từ vách đá trở về.
Ta không ngại sớm hôm, thậm chí còn dùng hết tiền tiết kiệm dành dụm được đưa chàng đến y quán trong thị trấn, dập đầu cầu xin họ cứu lấy chàng khỏi lưỡi hái tử thần.
Chàng cũng quên mất bản thân từng nói muốn cưới ta làm thê tử.
Nhưng ta cũng không muốn kể lể lại với chàng mấy chuyện này.
Hiện tại, ta chỉ muốn tránh xa chàng càng xa càng tốt.
Chỉ cầu xin chàng đừng tổn thương trái tim ta một lần nào nữa!
Ta nói với Bùi Tịch: “Được rồi, ta sẽ suy nghĩ.”
Ta phải nghĩ cách thoát khỏi chàng.
Cũng không mất nhiều thời gian đắn đo, đêm hôm đó ta quyết định rời khỏi nhà.
Ta đến nhà dì Lý mượn một chiếc xe bò.
Dì Lý biết sáng nay có rất nhiều quý nhân quần là áo lượt đến nhà ta, nhưng tuyệt nhiên dì ấy không hỏi ta một câu thừa thãi nào.
Dì chạy ra chạy vào, cuối cùng vứt hai chiếc túi to lên xe bò cho ta.
“Uyển Uyển.” Dì Lý đứng trong màn đêm đen đặc, nên ta cũng không nhìn rõ được sắc mặt dì ấy.
Dì vẫy tay chào tôi rồi nói: “Hẹn sớm gặp lại cháu nhé.”
Ta cay cay sống mũi, muốn ngoảnh lại vẫy tay chào từ biệt dì, nhưng ta đã không làm thế.
Ta nhanh chóng đánh xe đi qua con đường ta đã đi cả nghìn lần.
Nơi thôn quê hoang dã, ban đêm không một ánh đèn, ta chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu rọi, soi đường cho ta.
Rõ ràng hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng có rất ít sao, nhưng tiếng gió thổi xào xạc không hiểu sao khiến ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Thâm tâm cảm giác có chút hoảng hốt.
Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ôm bụng tiến về phía trước.
Đứa bé mới được ba tháng, dì Lý có nói nó chỉ mới bé như hạt đậu nành mà thôi.
Màn đêm đã trở thành trợ thủ đắc lực trên con đường bỏ chạy của ta.
Tiếp thêm cho ta dũng khí rời khỏi những điều tối tăm kia.
Nhìn xuống bụng của mình, ta chợt nhớ đến lời của Bùi Tịch nói.
Bàn tay lại vô thức siết chặt lại.
Dù biết đứa trẻ chưa thể nghe, cũng chưa thể hiểu được những lời ta nói, nhưng ta vẫn kìm lòng không đặng mà thốt lên: “Con à, dù con có muốn trách ta thì ta vẫn sẽ làm như thế.”
“Mẫu thân cũng không muốn con sinh ra mà không có cha bên cạnh.”
“Chỉ là…” Ta mím chặt môi đến trắng bệch, mắt không khỏi ánh lên niềm cay đắng, “Nếu bắt mẫu thân phải sống cả đời trong cái lồng son ấy và mất đi tự do, thì ta sẽ không thể chịu nổi.”
“Con cũng vậy.”
“Khi con khôn lớn và trưởng thành, nếu con có hứng thú với những điều xa hoa, phú quý kia, thì mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản con tìm về cha mình.”
Nói ra được hết nỗi lòng thực thoải mái làm sao, ta giơ roi quất muốn xe chạy nhanh hơn một chút.
Nhưng lúc vừa ngước lên, đồng tử ta liền co rút.
Giữa đồng quê thôn dã vốn luôn yên tĩnh lại như được đám đuốc lửa kia làm sôi sục cả lên, chiếu sáng một vùng rõ như ban ngày.
Bùi Tịch đang đứng trước đó.
Ngọn lửa không đốt cháy được sự tà ác trong mắt chàng, mà thay vào đó là đốt đi toàn bộ hi vọng trong mắt ta.
Nụ cười Bùi Tịch mang đầy cảm giác đáng sợ: “A Uyển à, nàng đi đâu vậy?”
4.
Giữa đồng quê thôn dã vốn luôn yên tĩnh lại như được đám đuốc lửa kia làm sôi sục cả lên, chiếu sáng một vùng rõ như ban ngày.
Bùi Tịch đang đứng trước đó.
Ngọn lửa không đốt cháy được sự tà ác trong mắt chàng, mà thay vào đó là đốt đi toàn bộ hi vọng trong mắt ta.
Nụ cười Bùi Tịch mang đầy cảm giác đáng sợ: “A Uyển à, nàng đi đâu vậy?”
Câu hỏi chẳng cần lời đáp.
Dù sao ta cũng không có tư cách trả lời.
Dưới cái nhìn của ta, Bùi Tịch giơ tay lên.
Những kẻ mặc đồ đen nhanh chóng rút lui, phía sau Bùi Tịch là dân làng đang bị bắt trói.
Dì Lý bị bịt miệng nhìn ta tuyệt vọng rồi lắc đầu không ngừng.
Búi tóc luôn được dì chải chuốt tỉ mỉ bây giờ lại xõa rượi nhếch nhác, thậm chí chiếc trâm bạc dì ấy luôn trân trọng cũng bị ném xuống dưới đất.
Nhưng dì vẫn không thèm để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào ta lắc đầu nguầy nguậy.
Dì muốn ta chạy khỏi nơi này.
…
Ta nhìn con đường phía trước bị vây kín bởi thuộc hạ của Bùi Tịch, lại nhìn những dân làng vô tội đang bị bắt trói quỳ dưới chân chàng chờ bị phán xét.
Đôi chân ta như bén rễ, chôn gốc không thể động đậy.
Bùi Tịch không di chuyển, cũng không có ý muốn thả ta đi.
Kể từ lúc chàng bắt lấy Trần trưởng thôn vốn bị mù, cũng là một thấy tướng số ra uy h.i.ế.p, ta đã hiểu chàng muốn làm gì.
Chàng như lang hùm hổ sói đến từ nơi kinh thành cao quý, sẵn sàng tra t.ấ.n ta bằng những phương thức tàn á.c nhất.
Chàng lắc lư người trong tay liên tục như muốn cảnh cáo ta nhanh thừa nhận sai lầm.
Nhưng chàng lại sai rồi.
Bùi Tịch cũng từng coi nơi này như quê hương của chàng, hòa thuận đối đãi chan hòa với mọi người trong thôn. Ban nãy ta còn nghĩ, dù có đê hèn đến mấy chàng cũng sẽ không dùng dân làng để chiếm lợi thế với ta, thế nhưng dường như ta đã lầm.
Bùi Tịch đã quên mất những tốt đẹp thuở ban đầu, quên mất đây chỉ là nơi thôn quê không tính toán khác với kinh thành nơi chàng từng sống. Nơi đây sẽ không dùng máu thịt của bất cứ ai để xây dựng quyền thế cho riêng mình.
Mọi người ở đây đều sống vì nhau.
Ta tin Bùi Tịch sẽ phải thất vọng.
Lúc chàng lấy đi miếng giẻ bịt miệng Trần trưởng thôn, mỉm cười nhìn sang thúc ấy gào lên thật to.
Nhưng chắc chàng cũng không lường trước được những lời thúc ấy nói ra, lại chẳng phải tiếng khóc lóc cầu xin như chàng nghĩ.
“Uyển nha đầu, mau chạy đi! Mau lên!”
“Đừng theo hắn trở về, nếu không chắc chắn cháu sẽ chếc đấy!”
“Mau…”
Chưa dứt lời, thúc ấy đã bị Bùi Tịch ném sang một bên, đá một cước khiến thúc bất tỉnh ngay lập tức.
“Bùi Tịch!”
Bùi Tịch cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Ta có thể ương ngạnh, dũng cảm dám đương đầu với chàng.
Nhưng ta lại không thể vứt bỏ lương tâm mình và bỏ mặc bà con chòm xóm của ta.
Đối với đứa trẻ mồ côi như ta, hơn chục năm qua nếu không có sự bao bọc, giúp đỡ của dân làng thì ta đã chẳng thể sống nổi. Họ mới chính là người thân thiết của ta, thời gian ta sống bên họ còn nhiều hơn với Bùi Tịch.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của chàng, ta bước đến.
Từng bước, từng bước, bước về phía tên đàn ông đó.
Ta những tưởng mình đang bước về nơi ánh sáng chói lòa nhất, nhưng không hiểu sao trong đáy lòng lại hiện lên một mảng đầy u tối.
“A Uyển.” Bùi Tịch nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta, nhưng những vết chai mỏng trên đầu ngón tay chàng lại khẽ ấn mạnh vào lòng bàn tay nóng rực của ta.
Ta biết, chàng đang cho ta một lời cảnh cáo.
Nếu không chịu chấp nhận sự dịu dàng cuối cùng chàng dành cho ta, thì cả làng sẽ máu chảy thành sông.
Nhưng ta không cam lòng, đây rõ ràng không phải là điều ta muốn!
Ta không nhịn nổi nữa òa lên nức nở.
“Bùi Tịch, chàng thật hèn hạ!”
Chàng như không để ý, nụ cười trên môi càng sâu, “A Uyển à, rời khỏi đây trước đã.”
Nụ cười ấy tựa như cơn lốc, cuốn ta lao xuống đáy vực sâu vạn trượng, không một lối thoát.
Ta chỉ đành bất lực ngừng phản kháng.
Cơ thể như rối gỗ tùy ý nghe theo sự sắp xếp của Bùi Tịch, ngồi vào cỗ xe lộng lẫy cùng chàng.
Tiếp đó, chàng lại đóng vai một người chồng mẫu mực, chải tóc, rồi nhẹ nhàng khoác áo cho ta.
“A Uyển, cả đời này nàng đừng mong có thể rời xa ta. Dù nàng có chếc, thì cũng phải chếc ở kinh thành, chếc trước mặt ta.”
Bàn tay chàng chạm nhẹ vào khuôn mặt ta, vuốt ve âu yếm đến rợn người.
Từ đôi mắt chàng ta nhìn ra được cảm giác vui sướng vì chiếm được món đồ chơi yêu thích về tay, chứ không phải một người bằng xương bằng thịt mà chàng yêu.
Ta chỉ biết cười chua chát.
Thì ra trong mắt Thái tử điện hạ, chưa từng nhìn nhận ta là một người vợ.
“Uyển Uyển!” Tiếng kêu gào đau thấu tim vang vọng khắp miền quê.
Ta hoảng hốt quay lại nhìn dì Lý đã được thả ra, đang chạy đuổi theo xe ngựa của ta, từng hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy sương gió của dì.
“Cháu không được đi, Trần trưởng thôn đã nói rồi, cháu không được theo hắn!”
“ Uyển Uyển à! Uyển Uyển! Cháu phải tin lời ta! Đừng đi cùng hắn!”
“Cháu sẽ chếc đó!”
Nước mắt ta không ngừng rơi, nhưng điều lo lắng hơn chính là sợ Bùi Tịch mất hết kiên nhẫn, ra tay với dì Lý.
Vậy nên, ta chỉ có thể làm theo ý chàng, mở miệng cầu xin.
“Bùi Tịch, dừng xe,” môi ta run rẩy, “cầu xin chàng, ta muốn từ biệt dì Lý.”
“Nói xong ta sẽ trở lại bên cạnh chàng.”
Vừa thấy ta bước xuống xe, dì Lý đã lao ngay về phía ta.
“Uyển Uyển, cháu đừng đi theo hắn, lão Trần đã nói…”
“Dì Lý.” Ta ngắt lời bà ấy.
“Không phải dì luôn chê mấy lời bói toán của Trần thúc đều gạt người sao? Vì vậy lần này,” ta ôm lấy dì, “dì đừng tin nhé.”
“Dì cứ tin ở cháu.”
Ta nhìn về thôn quê thân thuộc xa xôi, quả quyết nói: “Cháu nhất định sẽ quay về.”
“Nhất định sẽ quay trở lại đây, quay lại quê hương của cháu.”
Vừa thấy ta bước xuống xe, dì Lý đã lao ngay về phía ta.
“Uyển Uyển, cháu đừng đi theo hắn, lão Trần đã nói…”
“Dì Lý.” Ta ngắt lời bà ấy.
“Không phải dì luôn chê mấy lời bói toán của Trần thúc đều gạt người sao? Vì vậy lần này,” ta ôm lấy dì, “dì đừng tin nhé.”
“Dì cứ tin ở cháu.”
Ta nhìn về thôn quê thân thuộc xa xôi, quả quyết nói: “Cháu nhất định sẽ quay về.”
“Cháu nhất định sẽ quay trở lại đây, quay lại quê hương của cháu.”
5.
Ta được Bùi Tịch phong làm Trịnh lương viện.
Bùi Tịch vốn muốn phong ta làm Lương đệ, nhưng có người đã thay chàng ra quyết định khác.
Đó là mẫu thân của chàng, Chính cung Hoàng Hậu của Đại Ung. Bà ấy chê ta xuất thân hèn kém, không xứng với vị trí Lương đệ mà chàng định phong cho ta.
Dẫu biết bản thân vì xuất thân không cao quý, bị người ta khinh miệt, nhưng ta cũng không thèm quan tâm.
Những ngày sống ở Đông cung, Bùi Tịch như đang muốn chơi trò đuổi bắt với ta vậy.
Chàng lệnh cho người hầu kẻ hạ trong cung không được cho ta ăn ngon, mặc đẹp, thâm chí chàng còn chẳng muốn đối tốt với ta dù chỉ một chút.
Bùi Tịch muốn chặn đứng đường sống của ta, để ta chỉ còn cách nương tựa vào chàng, mãi mãi không thể rời xa chàng.
Chàng muốn ta thấy khó mà lui, chấp nhận cúi đầu chịu thua trước chàng.
Nhưng ta đâu có yếu đuối đến thế!
Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng, vốn dĩ ta đã chẳng còn trông đợi gì vào chàng nữa, nên ta không quan tâm đến mấy việc cỏn con này.
Ta thoải mái ăn những món ăn được người hầu mang đến, mặc chồng nhiều lớp áo lên nhau để xua đi cái lạnh. Ta sẽ đối xử thật tốt với chính bản thân mình.
Ta muốn sống tốt để có thể về nhà.
Thái tử phi là một người hiền đức.
Nàng không thể đứng nhìn phu quân mình cứ mãi phiền lòng về một người phụ nữ khác, nên đã sang chỗ ta để khuyên giải.
Phùng Tri Uẩn lộ ra nụ cười, dịu dàng an ủi ta như một đứa trẻ: “Ngươi vẫn giận Điện hạ sao?”
Vừa nói, nàng ta vừa bôi thuốc mỡ lên vết thương bỏng của ta.
“Đây là Ngọc Ngưng Cao, có tác dụng trị sẹo rất tốt. Ngày đó, ta thấy ngươi bị bỏng tay nên hôm nay đặc biệt mang nó đến đây tặng.”
Ta chỉ biết cúi gằm mặt xuống khe khẽ cười, nào dám mở miệng chối từ chứ.
Chỉ có thể thì thầm với nàng: “Cảm ơn Thái tử phi.”
Phùng Tri Uẩn khẽ gật đầu: “Muốn cảm ơn thì đến cảm ơn Thái tử điện hạ đi. Nhờ có ngài ấy mà ta mới nhớ đến ngươi.”
Thấy ta im lặng không đáp, Phùng Tri Uẩn chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Ngươi đừng oán hận Điện hạ nữa.”
“Đó là chủ ý của ta, ta sợ nếu tùy tiện tiết lộ thân phận của Điện hạ sẽ khiến mọi chuyện rắc rối. Nên đành đợi sau khi sự đã thành mới giải thích cho ngươi cũng không muộn.”
“Chỉ là ta không ngờ đến, chuyện này sẽ làm tình cảm giữa ngươi và Điện hạ xảy ra rạn nứt.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy muốn xin lỗi nhưng bị ta nhanh chóng giữ lại.
Nàng ta đâu cần phải xin lỗi ta làm gì, mấy chuyện này sao ta lại không biết.
Vốn chẳng ai có thể thay Bùi Tịch quyết định chuyện gì.
Thái tử phi chỉ đang thay chàng nhận lỗi với ta thôi.
Thấy thái độ ta hòa hoãn, khóe môi Thái tử phi càng nở nụ cười sâu hơn.
Nàng ta kéo ta ngồi xuống như người tỷ muội thân thiết.
Nàng hỏi ta: “Trịnh lương viện, ngày Điện hạ bị tấn công, trong ngoài cung mọi người nháo nhào tìm kiếm tung tích của Điện hạ. Suốt ròng rã ba tháng trời vẫn không tìm được tung tích, điều này khiến ta rất tò mò.”
“Ngươi đã gặp được Điện hạ ở đâu vậy?”
Cổ họng như nghẹn lại, khiến ta không thể thốt ra nổi một từ.
Ta nhìn bức tường trong sân viện, cảm thấy sao mà cao quá, cao hơn cả tường nhà ta rất nhiều.
Trong lòng cũng cảm thấy câu hỏi của Thái tử phi có chút kì lạ.
Ta đã gặp Bùi Tịch ở đâu thế nhỉ?
Bùi Tịch mà ta biết, người luôn đặt ta trong mắt, trong tim ấy, phải chăng ta đã đánh mất chàng ấy rồi, đúng không?
6.
Ta chỉ nhớ mang máng được ngày ta gặp Bùi Tịch, ngày hôm đó thời tiết vô cùng đẹp.
Mọi thứ nằm trong vùng sáng bao la ấy đều rất đỗi lung linh, xinh đẹp, dù chỉ là đóa hoa nhỏ bé nhất.
Chỉ duy nhất Bùi Tịch, chàng như kẻ lạc loài giữa khoảng đẹp mênh mông ấy.
Trời xanh mây trắng, nắng vàng như lướt qua cơ thể đầy vết thương của chàng, khiến ta dù đứng từ xa nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Ta vốn muốn mặc kệ, không quan tâm.
Nhưng nhìn vết thương nghiêm trọng như vậy, chẳng biết có sống nổi hay không.
Hơn nữa, nếu chẳng may kẻ thù của chàng vẫn ở đó, thì ta mất nhiều hơn được.
Nhưng bước được vài bước, ta lại quay lại.
Ta chỉ nghĩ, dù sao đây cũng là một sinh mạng, ta không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Chàng thực sự nặng hơn ta rất nhiều, khó khăn lắm ta mới đưa được chàng về đến nhà, lúc ấy trời cũng đã tối muộn.
Dì Lý đang giặt quần áo bên bờ suối.
Dì là một người vô cùng tốt bụng, tuy mồm miệng có chút đanh đá, nhưng lại có một trái tim dễ đồng cảm với người khác. Mặc dù ngày nào dì cũng mắng mỏ Trần trưởng thôn, nhưng mỗi khi có việc dì đều sẵn sàng ra tay giúp đỡ không nề hà.
Nhìn thấy ta cõng một người đàn ông đầy máu về, nụ cười của dì Lý cứng đờ lại.
Dì cau mày nhìn Bùi Tịch rồi phàn nàn, “Uyển Uyển à, đừng có nhặt đàn ông lạ về nhà như thế, ai biết được hắn là kiểu người gì mà cháu lại lôi về thế!”
Nói thì nói vậy, nhưng dì vẫn giúp ta đứa chàng về nhà.
Bùi Tịch chẳng những bị thương rất nặng, lại còn sốt cao.
Sau khi đại phu đến, ông ấy chỉ rửa qua vết thương rồi dặn dò ta đứa chàng lên thị trấn điều trị sớm mới cứu được.
Nhìn màn đêm tối, ta ngập ngừng.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt và đau đớn của chàng khi đó, lại khiến ta chẳng thể kiềm được lòng mình, bỏ qua suy nghĩ do dự đó ngay tức khắc.
Ta không biết vì sao cha mẹ lại bỏ rơi ta, cũng không biết ta đã được đưa đến thôn này thế nào.
Chỉ biết được khi đó ta còn quá nhỏ, thân cô thế cô, cho dù không chếc đói, chếc rét, thì cũng làm mồi cho dã thú.
Nhưng chính những đồng bào thôn xóm đã vươn tay ra cưu mang ta, nuôi nấng ta. Họ cho ta ăn, cho ta mặc, dù chẳng có chút quan hệ huyết thống với ta.
Vì vậy, ta càng không thể bỏ rơi Bùi Tịch đang lúc khốn cùng như thế này được.
Ta mượn xe bò, đưa Bùi Tịch vào thị trấn ngay trong đêm đó.
Dọc đường, ta đếm đi đếm lại số tiền ít ỏi trong túi, đau khổ nói: “Khi nào huynh tỉnh dậy, nhất định phải trả cho ta số tiền này đấy! Đây là số tiền mà ta tích cóp được dùng để mua hạt giống cho mùa xuân tới”.
“Nếu huynh không trả lại cho ta, dù có chếc đói, ta cũng sẽ trở thành một con ma đói, ngày nào cũng ám huynh, dọa chếc huynh, khiến lương tâm huynh bất an suốt đời đó hic.”
Ta không biết vì sao cha mẹ lại bỏ rơi ta, cũng không biết ta đã được đưa đến thôn này thế nào.
Chỉ biết được khi đó ta còn quá nhỏ, thân cô thế cô, cho dù không chếc đói, chếc rét, thì cũng làm mồi cho dã thú.
Nhưng chính những đồng bào thôn xóm đã vươn tay ra cưu mang ta, nuôi nấng ta. Họ cho ta ăn, cho ta mặc, dù chẳng có chút quan hệ huyết thống với ta.
Vì vậy, ta càng không thể bỏ rơi Bùi Tịch đang lúc khốn cùng như thế này được.
Ta mượn xe bò, đưa Bùi Tịch vào thị trấn ngay trong đêm đó.
Dọc đường, ta đếm đi đếm lại số tiền ít ỏi trong túi, đau khổ nói: “Khi nào huynh tỉnh dậy, nhất định phải trả cho ta số tiền này đấy! Đây là số tiền mà ta tích cóp được dùng để mua hạt giống cho mùa xuân tới”.
“Nếu huynh không trả lại cho ta, dù có chếc đói, ta cũng sẽ trở thành một con ma đói, ngày nào cũng ám huynh, dọa chếc huynh, khiến lương tâm huynh bất an suốt đời đó hic.”
“Yên tâm đi, ta đã đếm rồi, tổng cộng ba trăm hai mươi đồng.”
Ta vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Huynh trả tiền cho ta đi, từ nay về sau chúng ta coi như không liên quan.”
Đáp lại ta chỉ có đôi mắt phượng lấp lánh ánh nước, mở to ngơ ngác.
Nhìn ánh mắt thơ ngây của chàng lúc đó, ta chỉ biết thốt lên, quả này toi rồi.
Chàng lại tiếp tục ngơ ngẩn: “Cô là ai, đây là đâu?”
“Ta… là ai?”
Thôi xong, hết cứu.
Đại phu chỉ có thể giải thích chàng bị mất trí nhớ tạm thời.
Ta hỏi ông ấy bao giờ chàng có thể hồi phục.
Đại phu chỉ nói một câu “xem ý trời”, rồi nhanh nhẹn cầm ba trăm hai mươi đồng của ta đi mất hút.
Ngày ta đưa chàng trở về thôn, dì Lý đang mắng Trần trưởng thôn mù ở cuối làng. Vừa thấy Bùi Tịch, mắt dì ấy đã sáng lên.
Dì ấy lao đến nắm tay Bùi Tịch, cảm động nói: “Đây là chàng trai cháu mang về hôm nọ đúng không? Trông đẹp trai phết đấy!”
“Chàng trai à, cháu tên là gì? Nhà ở đâu? Cháu đã thành thân chưa?”
Chàng lắc đầu: “Ta cũng không nhớ nữa.”
Ta kéo lấy tay áo dì Lý, thì thầm: “Dì, hắn mất trí nhớ rồi.”
Đôi mắt dì Lý ngược lại còn sáng hơn ngọn đuốc trong đêm.
“Thế chẳng phải càng tốt sao, Uyển Uyển à! Ta xem xét qua rồi, trông cậu ấy cũng đẹp trai ấy, hơn con trai nhà Triệu Nhị mười phần. Chỉ là nhìn cái dáng vẻ này,”
Dì Lý vừa nói vừa không ngừng vỗ miệng mình, “trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ.”
“Nhưng mà không sao, dù sao cháu cũng giỏi giang, tháo vát như vậy. Hắn có làm giỏi hay không thì cũng không ảnh hưởng mấy, như gấm thêu trên hoa thôi.”
“Không ấy, đưa về làm phu quân luôn đi!”
“Dì Lý!”
Ta biết dì Lý nghĩ cho ta. Vốn ta và Triệu Ngạn tâm đầu ý hợp, nhưng gia đình bên đó lại chê ta là một đứa mồ côi nên không muốn rước ta về.
Sau bao sóng gió, nhà bên đó cũng cưới cho Triệu Ngạn một nàng dâu khác.
Dì Lý tức giùm ta nên chặn cửa, đ.á.n.h mắng Triệu Ngạn suốt ba ngày.
Giờ lại xuất hiện một mỹ nam trắng trẻo như thế này, dì ấy muốn ta nhanh tay chộp lấy cũng không có gì lạ.
Nhưng đến khi liếc nhìn vào đôi mắt trong trẻo, ngây thơ như con nai rừng ngơ ngác của Bùi Tịch, mặt ta cũng đỏ bừng lên, hai tai như bị thiêu đốt. Ta cúi gằm xuống, kéo tay dì Lý khuyên bảo dì đừng nghĩ linh tinh nữa thì lại nghe Trần trưởng thôn nghiêm khắc nói: “Se nhầm uyên ương, kết cục sẽ không tốt lành gì đâu!”
Ông vừa nói, vừa chỉ tay lên trời.
“Nhân duyên là do trời định! Bà làm như vậy nhất định sẽ bị trời phạt, để ta bói một quẻ cho Uyển nha đầu đi đã!”
Dì Lý cáu gắt mắng ông: “Ông cút đi! Mấy cái quẻ bói xui xẻo của ông bao giờ mới ứng nghiệm được hả? Năm đó ông còn nói ta sẽ…”
“….”
Dì Lý còn muốn nói gì đó nhưng chỉ đành ngậm chặt miệng lại, tức giận ôm chậu quần áo rời đi.
Đứng dưới chùm tia nắng, Trần trưởng thôn chỉ có thể thở dài.
7.
Đương nhiên, ta cũng không dám để Trần trưởng thôn bói quẻ cho ta.
Dù sao thì chuyện có một người chồng đẹp trai giống như trong thoại bản hay viết, có vẻ cũng không khó nhỉ.
Ta kéo Bùi Tịch tiến lên hỏi: “Trần thúc, thúc có biết Bùi Tịch viết như thế nào không?”
Bùi Tịch, đó là hai chữ duy nhất mà chàng nhớ được từ sau khi tỉnh dậy.
Tiếc là ta không biết chữ, chàng cũng không dạy nổi cho ta hiểu.
Muốn biết, chỉ có thể đến hỏi Trần trưởng thôn thôi.
Trần thúc ngẫm nghĩ một lúc, rồi cầm một nhánh cây khô viết lên mặt đất hai chữ Bùi Tịch, cũng là cái tên chàng dừng ba năm sau đó.
Nhưng phải đến sau này ta mới biết được, cái chàng muốn nói đến không phải là tên thật của chàng, mà là tên tự.
Thậm chí nó còn chẳng phải là Bùi Tịch, mà là Bái Tế. (裴寂 (Péi Jì) và 霈济 (Pèi Jì).
Có nghĩa là ơn trạch đế vương, cũng có nghĩa là cứu giúp thiên hạ.
Nhìn hai chữ đó khiến lòng ta vui vẻ, trong lòng suy nghĩ tới ngày mai sẽ thông báo cho mọi người trong trấn xem, có nhà ai lạc mất một vị công tử tên Bùi Tịch hay không.
Mặc dù bây giờ trông chàng ơi rách rưới, nghèo nàn giống ta. Nhưng nhìn cũng biết chàng xuất thân phú quý, chỉ cần chàng tìm lại gia đình của mình, nhất định sẽ trả lại được số tiền nợ ta.
Bùi Tịch nhìn mặt mày vui như nở hoa của ta, không còn ngơ ngác như ban nãy, hỏi ta: “Uyển cô nương, phu quân là sao vậy?”
Tôi không nghĩ ra được từ ngữ hùng hồn nào để đáp lại, đành phải cắn vai chàng thề nói: “Bùi Tịch, nếu chàng dám phụ ta, khinh ta, dối ta.”
“Thì đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ đường ai nấy đi!”
8.
Tất nhiên, mấy chuyện thế này ta sẽ không kể với Phùng Tri Uẩn.
Đối với một người là nương tử chính danh như nàng ta, chuyện này có chút tàn nhẫn.
Còn đối với ta mà nói, những kí ức từng tươi đẹp nhất ấy, bây giờ lại chẳng khác nào đang xát muối vào trái tim rỉ máu của ta.
Đối mặt với câu hỏi vì sao ta gặp chàng của nàng ta, ta chỉ bình tĩnh đáp: “Trùng hợp thôi ạ.”
Phùng Tri Uẩn là người tinh ý, thấy ta không muốn nói đến vấn đề đó, nàng ta cũng không hỏi tiếp, chỉ đứng dậy chào hỏi rồi rời đi.
Đang tiễn người, thì một người nữa lại tìm đến. Mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi khiến ta xém phát ngộp.
Nhìn về phía cửa, ta thấy một người phụ nữ xinh đẹpl có nước da trắng ngần, hàng mày duyên dáng, đang yểu điệu bước về phía ta.
Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng âm thanh nàng ta phát ra thì chói tai y chang tiếng bát đĩa vỡ vậy, inh tai nhức óc.
“Ai yo ~, hôm nay chắc ta gặp may rồi, cửa điện của Trịnh lương viện cũng mở được cơ à.”
“Đâu để ta xem người trong đó là thiên tiên mỹ nữ từ đâu đến nào. ~”
Ánh mắt sắc lẹm của nàng ta soi mói cơ thể ta, sau đó nhếch môi cười khẩy: “Hóa ra là cái dạng này, cũng chỉ được đến thế. ~~~”
Phùng Tri Uẩn cau mày, nghiêm khắc nói: “Phương Nguyệt, nàng là Trịnh lương viện.”
Triệu Phương Nguyệt giờ mới chợt nhớ ra Phùng Tri Uẩn vẫn ở đây, khẽ cúi đầu: “Thái tử phi cát tường.”
Lúc nàng ta đứng dậy, vẫn không quên liếc qua chiếc bụng đang căng phồng của ta. Đôi mắt vốn chứa đầy sự khinh miệt, giờ lại tràn ngập sự hung ác. Tựa như một con sói khát máu, sẵn sàng vồ lấy con mồi trước mắt mình.
Dù đã cố mỉm cười lấy lệ, nhưng nàng vẫn không giấu được tia ghen tỵ nồng đầm trong đáy mắt. Nàng ta nhìn chằm chằm vào phần bụng đang gồ lên của ta, nói: “Mấy tháng rồi?”
Ta vô thức hoảng sợ ôm chặt bụng, đáp lời nàng ta: “Đã sáu tháng rồi ạ.”
“Sáu tháng rồi cơ à…”
“Trịnh lương viện, xem ra tiền đồ của ngươi cũng rộng mở rồi ~”
Dù có ngu ngốc đến mấy, ta cũng hiểu mấy lời Triệu Phương Nguyệt vừa nói, rõ ràng có ý kích đểu Phùng Tri Uẩn.
Nhưng ta cũng không lên tiếng nói giúp câu nào.
Dù sao ở nơi này, nào có thể tin được ai chứ.
Ta đáp trả thẳng với nàng ta: “Còn chưa biết trai hay gái, Triệu lương viện chớ nói mấy lời gây hiểu lầm.”
Nàng ta đỏng đảnh nở nụ cười hung ác, khóe miệng còn lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, chực chờ bổ nhào vào cắn xé con mồi cho đã khát, khiến ai nấy nhìn vào cũng phải rợn sống lưng.
“Nhìn bụng tròn gọn thế này, khả năng cao là con trai đấy ~”
“Thái tử phi à, đây sẽ là đứa bé trai đầu tiên của Đông cung!”
“Từ xưa đến nay,” nàng ta lại khẽ vuốt ve đóa mẫu đơn trên đầu, “chẳng phải vẫn luôn lập đích tử lên ngôi đấy sao?”
“Tương lai của ngươi cũng sáng rỡ lắm đấy, Trịnh lương viện à!”
Phùng Tri Uẩn cũng tiếp lời ngay:“Nam nữ cũng đều là con trưởng của Điện hạ. Trai hay gái gì cũng đều là bảo bối trong lòng Điện hạ. Còn hơn trong bụng không có cái gì để hy vọng.”
“Ngươi—-”
“Triệu lương viện, thân thể ta từ trước đến nay đều không khỏe, dù dùng thuốc nhiều năm vẫn chưa có kết quả. Trái lại, ngươi thân thể khỏe mạnh, nên tranh thủ mà kiếm một đứa con, trai hay gái gì cũng được.”
Phùng Tri Uẩn lại lên giọng mỉa mai: “Tránh để như ta, bị người đời chê trách không làm tròn bổn phận!”
Ta khẽ nhíu mày.
Phùng Tri Uẩn khó có con sao?
Triệu Phương Nguyệt chỉ biết câm nín vì đuối lí, mặt mũi hết xanh lại trắng, căm tức vùng vằng bỏ về.
“Trịnh lương viện, ngươi có bị hoảng sợ không?”
Phùng Tri Uẩn lo lắng, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Ngươi đừng chấp nàng ta. Từ nhỏ, nàng ta đã thân thiết với Điện hạ, lại thêm gia tộc cao quý nên rất kiêu ngạo, ương ngạnh. Sau này, nếu nàng ta đến tìm ngươi gây rối thì cứ sai người đến báo cho ta biết.”
Ta đảo mắt, kiểu này là muốn ra oai phủ đầu với ta đây mà. Nhưng ta cũng chẳng ham hố mấy trò tranh giành tình ái ở chỗ này, chỉ cúi đầu đáp: “Cảm ơn Thái tử phi đã quan tâm, thần thiếp sẽ an phận, không gây rắc rối cho người đâu ạ.”
Phùng Tri Uẩn tất nhiên hiểu ý của ta, nàng cũng không buồn bực, chỉ mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đêm hôm đó, khắp Đông cung vang tiếng la hét của phụ nữ, tiếng đập đồ vỡ nát như rúng động của nơi đây.
Tỳ nữ Hạm Diệp hầu hạ ta lên tiếng bất mãn: “Triệu lương viện kia lại phát điên cái gì không biết nữa!”
Ta thờ ơ nói: “Đừng khó chịu làm gì, ngày sau có khi còn mệt hơn bây giờ đấy.”
Lời ta nói thế mà lại thành lời tiên tri luôn rồi. Mấy ngày tiếp đó ta đều đóng kín cửa điện không tiếp khách, Triệu Phương Nguyệt đi qua cũng không nhịn được đả kích một hai câu.
Mới đầu, Phùng Tri Uẩn tuy biết nhưng cũng không có thái độ gì. Về sau tần suất ngày càng nhiều, nàng ta mới vì chức trách Thái tử phi, đến khuyên can một vài lần.
Nhưng Triệu Phương Nguyệt lại không biết rằng, so với mấy câu kích đểu của nàng ta, những lời khác ta nghe được còn kinh khủng hơn gấp bội.
Xem như gió thoảng bên tai thôi.
Những tưởng ta sẽ cứ thế mà sống bình yên thôi, ai ngờ vào một đêm mưa, gió bão lại ập đến.
9.
Khi Triệu Phương Nguyệt đưa cho ta chiếc trâm bạc của dì Lý, trái tim vốn luôn bất an của ta đã rơi xuống đáy vực.
Ta không thể phớt lờ được nữa.
Cầm chiếc trâm bạc trên tay, ta run rẩy: “Triệu Phương Nguyệt, ngươi muốn cái gì?”
Triệu Phương Nguyệt cười nhạo ta: “Ta thì muốn cái gì từ ngươi được chứ. Chỉ là ta có lòng tốt qua đây báo tin cho ngươi biết mà thôi. Trấn Tây nam có thôn dân bạo loạn, cha ta đã phụng chỉ đến đó trấn áp mấy trăm bạo dân, nay đã áp giải chúng vào kinh, đợi mấy ngày nữa sẽ xử trảm.”
“Ta tình cờ nhận ra trong đó lại có người quen của Trịnh lương viện, nên thuận tiện đến báo cho ngươi đỡ bỡ ngỡ thôi ~.”
“Không thể nào! Dì Lý và thôn dân làm sao mà bạo loạn cho được!” Ta phản bác lại nàng ta.
“Sao lại không?” Triệu Phương Nguyệt càng cười càng thoải mái, “Cha ta nói như nào thì chính là như thế.”
“Triệu Phương Nguyệt!”
Ta hung dữ trợn mắt nhìn nàng ta.
Nhưng nhìn thái độ của nàng ta, ta biết không phải ai cao giọng hơn thì người đó thắng.
Vì thế, ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin nàng ta.
“Ngươi muốn cái gì, ta có thể…”
“Ta chẳng muốn gì hết, ta chỉ muốn ngươi phải sống trong đau khổ! Tại sao một kẻ thấp hèn như ngươi lại có thể mang thai đứa con của Điện hạ, còn ta thì dù cố gắng suốt bao nhiêu năm cũng không thể chứ!”
“Chính ngươi cũng biết chuyện này không phải tại ta! Nhưng thay vì tỉnh táo suy xét, ngươi lại lừa mình dối người, một mực cho rằng ta quyến rũ Tạ Dung! Đem mọi bất hạnh của ngươi đổ lên đầu ta! Vì sao lại làm tổn thương những người vô tội như thế!”
Triệu Phương Nguyệt nghe xong thì khụy gối xuống, đôi mắt như không còn ánh sáng: “Bởi vì ta quá yêu chàng, nên ta chẳng thể trách chàng.”
“Chỉ cần ngươi không còn ở đây nữa, thì chàng mới chú ý đến ta.” Nàng ta vừa nói vừa đạp chân vào b.ụ.n.g ta.
“Ta muốn ngươi sẽ phải đau đớn như ta!”
Ta bật khóc, nỗi oan ức trào dâng trong lòng: “Tại sao ngươi cứ phải làm khó ta?”
“Ta làm khó ngươi?”
“Là tại ta sao? Sao chàng ấy dám ở sau lưng ta có con với ả đàn bà khác?”
“Lòng đố kị của ngươi đi mà tìm Tạ Dung giải quyết đi chứ! Tại sao lại nhắm vào một kẻ cũng đau khổ không khác gì ngươi mà chà đạp?”
“Bọn ta,” trên mặt nàng ta nở một nụ cười vô hồn, “đã sớm không thể trở lại như trước nữa rồi.”
Nói xong, nàng ta điên loạn đẩy ta ngã xuống đất.
Nàng ta quắc mắt xuống nhìn ta như nhìn một con kiến nhỏ bé mặc người ta chà đạp.
Giọng nói nàng ta càng lúc càng xa, nhưng lời nói ra vẫn sắc như dao: “Trịnh Uyển, ngươi sai rồi.”
“Sai ở chỗ ngươi không nên cứu chàng, càng không nên để chàng yêu ngươi.”
“Lương viện!” Hạm Diệp hốt hoảng chạy đến đỡ ta lên, hô to gọi người tìm Thái y.
“Hạm Diệp!” Ta nắm chặt bàn tay cô ấy, mồ hôi đổ ròng ròng trên trán.
Nhịn đau đớn, ta thều thào nói: “Đừng để ai biết, đừng gọi Thái y! Đưa ta đi gặp Tạ Dung!”
“Lương viện……….”
Hạm Diệp nhìn bộ váy đã ướt đẫm, có chút sững sờ.
“Đưa ta đến chỗ Thái tử!”
“Hạm Diệp!!!”
Tôi quát to.
Hạm Diệp như bừng tỉnh, vội vàng kêu người đi chuẩn bị kiệu.
Suốt dọc đường bụng dưới của ta cũng đau càng lúc càng dữ dội.
Kiệu dừng, ngay khi nhìn thấy Bùi Tịch, ta đã quỳ xuống bất chấp cơn đau như chếc đi sống lại.
Ta dập đầu thật sâu xuống.
Ta cầu xin chàng hãy cứu dì Lý và những người khác, cầu xin chàng nể tình trước đây sống cùng họ.
Ta sẽ nghe theo bất cứ điều gì chàng muốn.
Nhưng Bùi Tịch vẫn bất động, sau đó thở dại đỡ ta dậy.
“A Uyển, chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ, nàng hãy nghĩ cho ta.”
Ta không thể hiểu nổi, rõ ràng là án oan, bị kết án sai vẫn có cơ hội cứu vãn mà.
Chỉ vì họ Triệu là kẻ dưới trướng chàng, nên chàng mặc kệ sống chết của hơn trăm người trong thôn sao?
“Bùi Tịch, chàng nghiêm túc đấy à? Chàng không có lương tâm sao?”
Ta hất tay chàng ra, đau đớn ngã xuống đất.
“A Uyển!”
Nhìn vết máu trên quần áo ta, Bùi Tịch lập tức lo lắng ôm ta.
Trước mắt toàn là sương mù, hình như còn có vài giọt nước nhỏ trên mặt ta.
Bùi Tịch nói với ta: “A Uyển, bọn họ chết không vô ích đâu. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ khiến nhà họ Triệu phải nợ máu trả máu!”
Ta vẫn còn chút tỉnh táo, môi khẽ nhếch, nhưng không nói nên lời.
Ta chẳng thể tin chàng nữa rồi!
Ta không thể hiểu nổi, rõ ràng là án oan, bị kết án sai vẫn có cơ hội cứu vãn mà.
Chỉ vì họ Triệu là kẻ dưới trướng chàng, nên chàng mặc kệ sống chết của hơn trăm người trong thôn sao?
“Bùi Tịch, chàng nghiêm túc đấy à? Chàng không có lương tâm sao?”
Ta hất tay chàng ra, đau đớn ngã xuống đất.
“A Uyển!”
Nhìn vết máu trên quần áo ta, Bùi Tịch lập tức lo lắng ôm ta.
Trước mắt toàn là sương mù, hình như còn có vài giọt nước nhỏ trên mặt ta.
Bùi Tịch nói với ta: “A Uyển, bọn họ chết không vô ích đâu. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ khiến nhà họ Triệu phải nợ máu trả máu!”
Ta vẫn còn chút tỉnh táo, môi khẽ nhếch, nhưng không nói nên lời.
Ta chẳng thể tin chàng nữa rồi!
10.
Ta đã sinh hạ trưởng tử cho Đông cung, cũng là cháu đích tôn của Hoàng hậu.
Hoàng hậu vốn luôn coi thường ta cũng nể mặt đứa cháu mới sinh, ban tước vị lương đệ cho ta.
Ta từ chối lễ vật ban thưởng, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu cầu xin.
Đúng là mục đích của ta sau khi sinh hạ đứa bé chính là cầu xin một ân huệ, nhưng không phải là những thứ vàng bạc châu báu vô nghĩa này.
Ta chỉ cầu xin bà ấy rủ lòng thương xót, cứu cả làng thôn dân.
Nụ cười trên môi bà ta tắt dần, liếc nhìn Bùi Tịch một cái rồi quay sang trêu chọc Tề nhi.
Một lúc sau, bà mới phát lòng từ bi nói: “Chiếu chỉ đã ban, bản cung cũng không thể làm gì khác. Nhưng có thể cho phép ngươi vào ngục thăm họ.”
“Nên biết điều một chút, nếu không thì ngay cả gặp cũng quên đi.”
Bà ta bỏ ngỏ một lời, sau đó cười vui vẻ ôm Tề nhi vào đại điện.
Bùi Tịch như muốn nói gì đó, chàng toan chạm vào vai ta, nhưng bị ta nhanh chóng tránh né.
Ta cùng Hạm Diệp đến nhà giam hoàng cung.
Có lẽ vì sớm đã quen với cẩm y ngọc thực trong Đông cung, nên khi vào đấy ta không kìm được cảm giác sợ hãi, nôn mửa.
Không khí xung quanh phòng giam đều mang vẻ lạnh lẽo, ẩm ướt, đôi khi lại có tiếng xiềng xích vang lên.
Ta dò dẫm đi theo sự hướng dẫn của cai ngục.
“Uyển Uyển!” Tiếng dì Lý gọi ta, dì đã gầy đến không còn nhận ra,nhưng mái tóc vẫn được búi gọn gàng như trước.
Nhìn thấy ta, dì muốn lại gần nắm tay, nhưng nhìn ta khoác một thân quần áo hoa lệ, lại ngượng ngùng rụt tay lại.
Ta lập tức nắm tay dì, quỳ xuống mặt đất ẩm ướt.
“Dì Lý, là lỗi của cháu! Đáng lẽ cháu không nên cứu chàng! Là lỗi của cháu! Tại cháu mà mọi người đều bị liên lụy!”
“Tất cả là tại cháu! Là tại cháu……”
Ta liên tục tát vào mặt mình nhận sai, như trút giận lên chính mình một cách thô bạo.
Nhưng dường như đau đớn suốt thời gian qua khiến ta mất đi cảm giác, không còn biết đau là gì nữa.
“Uyển Uyển! Uyển Uyển!” Dì Lý đau lòng giữ chặt tay ta lại, “Không phải lỗi của cháu đâu! Việc cháu cứu người không bao giờ sai, đó là hành thiện tích đức!”
“Người sai là bọn hắn, do tâm họ ác mà ra! Do họ nhốt bọn ta ở đây, ép cháu trở thành như thế này!”
“Uyển Uyển,” dì Lý rơi nước mắt theo ta, “Cháu phải đồng ý với ta, nhất định phải rời khỏi đây! Phải rời khỏi nơi này! Nơi này chính là hố ăn t.h.ị.t người, cháu không thể ở lại đây!”
“Nếu cháu vẫn cố chấp không nghe, nhất định sẽ khó giữ được tính mạng!”
Dì lau nước mắt, tiếp tục nói: “Trần thúc của cháu trên đường bị áp giải vào kinh, đã không may mắc bệnh qua đời, trước khi chếc lão đã cho ta biết một chuyện.”
“Ngày đó, lão có bói cho cháu và Bùi Tịch một quẻ. Nếu cháu đồng ý mối nhân duyên đó, thì kết cục sẽ phải chếc yểu.”
“Chỉ là lão sợ cháu nghĩ nhiều, không dám nói…” Dì Lý nức nở, “Sợ đây chính là định mệnh!”
“Lão vốn muốn cùng dì giúp cháu.”
“Thực ra các dự đoán của lão trước nay đều đúng cả. Ngày đó, lão nhìn được quẻ bói chuyện nếu ta và lão ở bên nhau, ta sẽ yểu mệnh chếc sớm. Vì vậy, lão đã nhẫn tâm sửa đổi vận mệnh, đưa ta đến bên người khác. Cũng bởi vì thế, lão mới bị lấy đi đôi mắt, trở thành kẻ mù lòa.”
“Đó cũng là lý do lão không dám nói cho cháu biết!”
“Cho nên, Uyển Uyển à! Trần thúc của cháu vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của cháu, đau đớn không thể nói thành lời chuyện thiên mệnh. Nên dì cũng mong cháu hãy suy nghĩ, coi như vì tấm lòng của chúng ta dành cho cháu. Cháu nhất định phải rời xa hắn, phải trở về nhà!”
“Cho dù nơi đó không còn ai nữa, thì đó cũng vẫn là nhà của cháu!”
“Cháu nhất định phải trở về!”
Nước mắt ta dường như khô cạn, không còn để mà khóc nữa.
Ta khấu đầu thật sâu với dì Lý, nói: “Dì Lý, dì yên tâm.”
“Cháu nhất định sẽ trở về!”
11.
Cái chếc của dì Lý và dân làng quả thực không hề vô ích.
Thời thế thay đổi, sau khi Bùi Tịch nên nắm quyền thì chàng lập tức ra tay diệt trừ nhà họ Triệu.
Ta nghe thấy tiếng Triệu Phương Nguyệt đau khổ gào khóc trong Đông cung, nhưng cảm giác trong lòng cũng chẳng khấm khá hơn.
Triệu Phương Nguyệt tạo ác nghiệp, nhưng nguồn cơn của ác nghiệp lại chính là Bùi Tịch, chàng là người được hưởng lợi nhất từ chuyện này.
Chàng coi mạng người như cỏ rác, lạnh lùng trơ mắt biến họ thành công cụ thực hiện dã tâm của chàng.
Chàng như một loài bò sát máu lạnh, cả tim và máu đều vô cảm trước khổ đau của kẻ khác.
Một tháng trước khi đăng cơ, cũng là ngày sinh nhật đầu tiên của Tề nhi, chàng say khướt tiến vào phòng ta.
Chàng nắm chặt lấy tay ta rồi hỏi: “A Uyển, nàng nói ta biết, phải làm sao chúng ta mới có thể trở lại như trước đây bây giờ?”
“Rốt cuộc, ta phải làm thế nào thì nàng mới lại yêu ta như trước?”
“A Uyển, ta sai rồi! Cầu xin nàng, đừng đối xử với ta như vậy nữa mà!”
Ta đợi chàng trút bày hết nỗi lòng rồi mới bình tĩnh đáp: “Thật ra từ đầu đến cuối chuyện này, chúng ta đều không có ai sai cả.”
“Chỉ là Bùi Tịch à, chàng không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên ta.”
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng. Càng sẽ không tiếp tục yêu chàng nữa.”
“Ta,” tay chậm rãi xoa lên ngực “trái tim ta đã chếc từ lâu rồi.”
Thực ra từ lúc Bùi Tịch lấy lại được trí nhớ nhưng lại một mực giấu ta, thì chuyện của ta và chàng đã chẳng thể cứu vãn.
Rồi đến việc chàng lấy dân làng ra bức ép ta phải thuận theo ý chàng, biến ta thành vật sở hữu của chàng.
Hoặc có lẽ là ngay khoảnh khắc này.
Dù nói gì đi nữa, chúng ta cũng không thể vãn hồi.
Người ta yêu từ trước tới giờ vẫn luôn là Bùi Tịch ân cần, bao dung, nào phải kẻ tên Tạ Dung máu lạnh, vô tình này chứ.
Kể từ lúc chàng nhận ra thân phận của mình, chuyện của cả hai đã định sẵn sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Phùng Tri Uẩn đã đến gặp ta.
Ta vẫn luôn biết nàng ta muốn giữ Tề nhi bên cạnh nuôi dưỡng.
Vì vậy, ta đã yêu cầu nàng một chuyện, điều kiện trao đổi là nàng ta sẽ được nuôi dưỡng Tề nhi.
Nàng không thể có con, Tề nhi lại là trưởng tử, vì vậy tương lai của Phùng gia phụ thuộc hết vào chuyện nàng có nhận nuôi được đứa bé hay không.
Nàng ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ Tề nhi như con đẻ của mình, giúp thằng bé khôn lớn thành người.
Đây là điều tốt đẹp duy nhất ta có thể làm được cho đứa con của mình trước lúc rời đi.
Phùng Tri Uẩn ôm đứa bé đi, đến cửa, nàng dừng lại nói với ta: “Đa tạ ngươi.”
“Thái tử phi không cần phải cảm ơn ta, Tề nhi theo người, vận mệnh sau này ắt sẽ tốt đẹp hơn.”
“Ta vẫn luôn biết, là do người bày trò khiến Triệu Phương Nguyệt đến mắng chửi, nhục mạ ta. Ta càng rõ ràng chút hư tình giả ý của người đối với ta. Chỉ là ta cũng không mấy để tâm vạch trần người.”
“Thái tử phi, người đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ như ý của người.”
“Kỳ thực thâm tâm ta cũng rất nể phục người, gồng gánh trách nhiệm nhiều như vậy, người không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Phùng Tri Uẩn cuối cùng cũng cay đỏ khóe mắt.
“Người may mắn thật đấy, từ khi sinh ra đã được định làm Thái tử phi.”
“Trịnh Uyển à, ta cũng không có quyền được lựa chọn.”
Vừa nói xong, Phùng Tri Uẩn vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta, nói: “Trịnh Uyển, ngươi chấp nhận số phận của mình đi, đừng giận dỗi với Điện hạ nữa. Ngày tháng sau này, chúng ta vẫn phải dựa vào ngài mà sống.”
Ta lắc đầu, khóe môi mỉm cười tươi tắn.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Phùng Tri Uẩn, ta vui vẻ nói: “Thái tử phi có biết không? Thật ra ta biết bay đấy.”
Ta có quyền được sống theo ý mình muốn, cũng không để bất cứ ai bẻ gãy đi đôi cánh của mình.
Ta sẽ như những cánh chim tự do ngoài kia, bay về nơi cố hương của mình.
12.
Khâm Thiên Giám chọn ngày đăng cơ cũng tốt thật đấy.
Bầu trời trong xanh, không có lấy một áng mây vẩn đục.
Hoàng thành vốn im ắng nay cũng náo nhiệt, rộn ràng.
Bọn ta ai nấy đều theo phía sau Bùi Tịch, chỉn chu như những con rối mặc chàng sắp xếp.
Tuy là một ngày trọng đại, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn nhận được ánh mắt đầy lo lắng của Phùng Tri Uẩn.
Nghĩ cũng lạ thật đấy, nàng ta việc gì phải lo lắng cho một người xuất thân quê mùa như ta trong dịp long trọng như thế này cơ chứ.
Vì vậy, khi chạm mắt lần nữa với nàng ta, ta đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy rồi thốt lên: “Phùng Tri Uẩn.”
“Người nhất định phải trở thành một vị Hoàng hậu tốt đấy nhé!”
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, nàng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ta đã chạy ra khỏi hàng.
Ta chạy càng lúc càng nhanh, bỏ xa những người đang đuổi theo.
Ta biết chỉ cần đối diện với ánh mặt trời kia, là ta có thể về nhà được rồi.
Đợi đến lúc Bùi Tịch cùng bọn họ đuổi đến, ta đã đứng trên tường thành.
Gió lạnh táp vào mặt ta, tuy đau nhưng nó giúp ta cảm nhận được ta đang sống. Gió thổi tung quần áo, khiến bộ đồ bên trong cũng lộ ra.
Đó là đồ cưới của dì Lý.
Bộ đồ cưới đỏ rực như ánh lửa đã cũ nát, nhưng lại khiến tâm ta như yên bình biết bao.
“Trịnh Uyển!!!!!”
Phía sau lưng vang lên tiếng hét thất thanh của Bùi Tịch, nhưng ta tuyệt nhiên không muốn quay đầu lại.
Chàng đã tưởng rằng, khi ta sinh đứa bé ra, ta có thể làm lành với chàng.
Chàng nghĩ rằng những lễ nghi trong cung kia có thể thuần hóa ta! Chàng tưởng rằng đống châu báu, ngọc ngà chàng ban thưởng, rồi chiếc mũ phượng kia sẽ khiến ta chấp nhận số mệnh này! Chàng nghĩ chàng là ai mà lại áp đặt cái suy nghĩ của chàng lên ta, rồi bắt ép ta phải nghe theo chàng chứ!
Ta là một con người có máu thịt, nào phải con rối vô tri trong tay chàng, mặc chàng điều khiển!
Ta muốn tự quyết định cuộc đời mình!
Ta muốn từ chỗ chếc tìm được nguồn sống mới, ta muốn thực sự được sống chứ không phải chỉ đang tồn tại!
Không chút do dự, ta dứt khoát nhảy xuống từ tường thành.
Như con chim đập cánh thoát khỏi chiếc lồng son, mãn nguyện nâng cánh bay cao.
Cảm giác không trọng lượng khiến đầu óc và trước mắt dần mù mịt.
Trong cơn mê man, ta nhìn thấy dì Lý và Trần thúc cùng cả thôn làng đang đứng đợi ta.
Họ mỉm cười, vẫy tay chào đón ta rồi luôn miệng bảo, tối rồi về nhà thôi.
Khóe mắt ta đẫm lệ, cuối cùng ta cũng có thể nở một nụ cười thật lòng sau bấy lâu nay.
Một nụ cười sảng khoái nhất từ trước đến giờ.
Ta nói: “Dì Lý, cháu về rồi.”
(Hoàn)