Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - Chương 02(Phần 3): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy

Credit: LOLI SAIKOU

Sáng ngày hôm sau.

Dù đã chọn được phòng, nhưng Nephie vẫn không thể ngủ trong căn phòng cháy đen đó được, nên cô và Zagan đành phải ngủ chung trong chính điện.

Mình không thể ngủ được.

Đêm hôm trước cậu đã thức trắng, nên lẽ ra cậu phải ngủ được ngay mới phải, nhưng khi nhớ ra Nephie đang nằm cạnh cậu, thì cậu chỉ có thể thức nguyên đêm. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không có đủ can đảm để làm những trò bậy bạ với Nephie, cậu nghĩ rằng cô sẽ ghét cậu nếu cậu làm bậy, nên cậu không thể làm gì được.

Nephie thực sự rất mệt mỏi, cô ấy cuộn tròn trong tấm thảm và ngủ ngon lành.

Tuy nhiên đây chính là một trong những lý do khiến Zagan không thể ngủ được. Sự vô tư của cô ấy khiến cậu không thể nghĩ tới những việc quá đáng. Có vẻ cô ấy đang lạnh nên cậu dùng tấm áo choàng của mình đắp cho cô, nhưng điều đó không hẳn là tốt, không hiểu vì sao khi cậu nghĩ rằng Nephie đang mang tấm áo choàng của cậu thì tim cậu lại đập loạn xạ. Và khi cậu mải lo lắng về những việc không đâu thì trời đã sáng trước khi cậu kịp nhận ra.

Bụng cậu réo một cách thảm hại.

“...Mình nghĩ mình nên ăn chút gì đó.”

Zagan xuống nhà kho và mang hai đĩa thịt khô và hai ly sữa lên. Cậu không biết lúc nào Nephie sẽ tỉnh dậy, nhưng cậu nghĩ mình nên chuẩn bị trước để cô ấy có thể ăn ngay sau khi dậy.

Khi cậu quay lại chính điện, cậu thấy Nephie đang quỳ gối chờ cậu. Chiếc áo choàng của cậu đã được xếp gọn gàng và sẽ thật lãng phí nếu cậu mang nó ra mặc lại.

“Cô dậy rồi à?”

“Vâng, chào buổi sáng, thưa chủ nhân.”

Zagan mỉm cười.

Cô ấy chào mình kìa.

Cậu đang phân vân không biết nên chào lại như thế nào thì ý nghĩ ‘Huh, phải trả lời lại thế nào khi người chào buổi sáng nhỉ?’ vụt qua trong đầu cậu.

Mình nên nói ‘chào buổi sáng’ lại ư? Còn ‘xin chào’ thì sao? Cậu nghĩ rằng ‘buổi sáng tốt lành’ cũng không phải là một ý kiến tồi. Giờ nghĩ lại thì, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi từ khi có người chào cậu một cách đàng hoàng nhờ?

Nephie sửng sốt khi thấy thái độ bối rối của cậu, và ho một tiếng để nhắc nhở.

“Tôi có mang cho cô chút đồ ăn đây, tới đây dùng bữa đi.”

Càng nói cậu càng cảm thấy ghét bản thân mình hơn.

Mình thậm chí còn không thể chào hỏi một cách đàng hoàng ư….?

Từ khi nào mà cậu lại trở nên vô dụng như vậy nhỉ?

Nghĩ kỹ thì cậu có cảm giác rằng ngay từ đầu cậu đã là một tên vô giá trị rồi.

Dù đang lo lắng nhìn Zagan, nhưng Nephie vẫn ngoan ngoãn lấy một dĩa thịt khô và một ly sữa.

“Cảm ơn ngài, chủ nhân.”

“....Ừ.”

Khi cậu vẫn đang thất vọng vì sự vô dụng của mình, Nephie rụt rè nhìn cậu.

“Chủ nhân?”

“Gì vậy?”

“Bây giờ...em phải làm gì đây?”

“Hmm, để xem….”

Dù thức nguyên đêm, cậu vẫn không biết mình muốn cô ấy làm gì.

Dọn dẹp chăng?

Nhưng căn phòng hôm qua đúng là một thảm họa.

Lâu đài này có khoảng 50 phòng như vậy, và chúng chưa bao giờ được dọn dẹp. Đó không phải là lượng công việc mà một người có thể tự làm một mình, và cậu có cảm giác rằng nếu cậu ra lệnh cho cô thì cô sẽ làm cho đến khi nào xong thì thôi.

Mà ngay từ đầu, Zagan cũng chẳng quan tâm lắm đến nơi cậu sống, và cậu cũng chẳng thèm dọn dẹp nên bắt cô ấy phải làm hết có vẻ không ổn.

Cậu phải để cô ấy làm gì đây?

Không để cô ấy làm gì cũng có thể khiến cô ấy cảm thấy lo lắng…

Cô đã bị nhồi vào đầu ý nghĩ rằng cô chỉ là một vật hi sinh hay một con chuột thí nghiệm. Cậu không nghĩ rằng cô ấy sẽ vui vẻ nói ‘Ah, mình không phải làm gì hết’ khi cậu bảo cô ấy ngồi yên một chỗ.

Bỗng Nephie ngạc nhiên nói.

“Chủ nhân, ngài cũng đang ăn thứ giống như em ư?”

“Hm? Có gì lạ à?”

“Không, umm…”

Có vẻ cô ấy muốn nói gì đó, nhưng thay vào đó cô chỉ nhìn xung quanh căn phòng như thể cô không nói được.

“Cứ nói đi, tôi không giận đâu.”

Cậu tự nguyền rủa chính mình vì không thể nói câu nào tử tế hơn.

Biểu cảm của cô không đổi, nhưng cô mở hờ miệng cứ như sắp nói ra điều gì đó khó nói lắm vậy.

“Em rất vui vì được nhận thức ăn. Nhưng ngài cũng ăn thứ giống em, chủ nhân....nó rất lạ…”

Cô đã cố hết sức để hỏi cậu.

Zagan khoanh tay lại và suy nghĩ. Sao cô ấy lại thấy lạ nhỉ? Thứ trước mặt cậu chỉ là thịt khô cậu mua từ đời nào không rõ và sữa trong một cái cốc bẩn thôi mà.

Hmm? Chẳng phải hôm qua trong thành phố cũng có người ăn những thứ này sao?

Đúng vậy, đó là những nô lệ cậu thấy ở Kianoides. Thấy cũng tội, nhưng cậu cũng chả quan tâm lắm, vì cậu cũng ăn những thứ như vậy mà.

Zagan gật đầu và nói với giọng trầm tư.

“Chẳng lẽ đây là một bữa ăn tệ hại ư?”

“Ah, vâng...Em nghĩ đây là loại thức ăn mà người ta đưa cho những nô lệ như em.”

Nói cách khác, đó không phải là ‘dùng bữa’ mà là ‘cho ăn’.

Tuy nhiên, cậu thấy nó giống thương xót hơn là giận dỗi. Không phải, nó giống--.

Cô ấy...lo lắng cho mình ư?

Không, không thể nào. Cô ấy sẽ không mở lòng với mình chỉ trong một ngày đâu.

Đúng hơn là, nó giống như sự thông cảm dành cho người khác, ví dụ, bạn không không thể chịu đựng nổi khi thấy một người khác đang đau khổ và nghĩ ‘Nếu mình không làm gì đó, thì chẳng phải họ sẽ chết ư?’

Cậu vừa nhai vừa nhìn vào đống thịt khô cong queo.

Đúng là không thể gọi thứ này là thức ăn được.

Cậu đã không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài những thứ như thế này từ khi còn nhỏ, nên cậu cũng không thắc mắc nhiều lắm. Ngoài thịt khô thì cậu cũng ăn bánh mì cứng, nhưng nó sẽ sớm bị mốc và không thể ăn được. Nhưng dù vậy cậu cũng cố gắng ăn vài lần và kết quả là hôm sau cậu bị đau bụng.

Nhìn lại cả ngày hôm qua khiến mình nhớ tới mấy cái bánh mì mốc đó quá.

Có người nói tình yêu đầu có vị giống như chanh vậy, nhưng cậu lại nghĩ nó đủ chua để lộn ngược cái bao tử của cậu.

Nếu nói về thứ gì đó có vị ngon, thì cậu nghĩ đó chính là rượu. Rượu mà Barbarus mang theo khi cùng cậu đi quậy phá rất ngon, nhưng tiếc là cậu chỉ mang theo mỗi thịt khô để làm mồi.

Và do không biết làm sao để tự mua rượu, đời cậu lại quay về với món thịt khô.

“Không biết người bình thường ăn gì nhỉ…”

Khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm vô ý của cậu, thì có vẻ Nephie đã tìm ra giải pháp và mở lời trước.

“Um, chủ nhân.”

“Gì vậy?”

Cô ấy hít một hơi ngắn và sâu rồi nói.

“Dù hơi vô lễ, nhưng xin hãy để em nấu cho ngài thứ gì đó để ăn nhé?”

Zagan bật dậy khỏi ghế và nắm chặt lấy tay Nephie làm cô lùi lại vì ngạc nhiên.

“Cô biết nấu ăn ư?”

“Em chỉ nhìn rồi học thôi, nên em không chắc lắm về mùi vị, nhưng…”

Oh, thật tài năng

Đồ ăn nhà nấu.

Và hơn nữa còn được chính tay cô gái mình yêu làm cho. Từ trước tới giờ Zagan chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện này.

Thức ăn ngon là một trong ba nhu cầu cơ bản của con người mà nhỉ….

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ đạt được nhu cầu đó, với cậu chỉ cần có ma thuật là đủ.

Mắt cậu bừng sáng.

Nước mắt đang tuôn ra từ mắt cậu ư? Cậu ngạc nhiên vì mình vẫn có thứ như nước mắt bên trong người.

Zagan uống cạn ly sữa trong một lần.

“Phew, Nephie, tôi biết chúng ta nên làm gì tiếp theo rồi.”

“Vâng, là gì vậy ạ?”

“Mua sắm trong thành phố!”

Trong kho nhà cậu chỉ còn toàn thịt khô và sữa, và Zagan biết rằng cô sẽ không thể làm được món gì chỉ với đống nguyên liệu đó.

“....Ah, vâng”

Nhìn lên cậu một cách trống rỗng, Nephie vỗ tay một cái để biểu thị sự tán đồng.

Cô nghĩ mình nên biểu lộ phản ứng gì đó, nhưng lại khiến Zagan lại đỏ mặt xấu hổ.

[Tiếng Việt]Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii?
favorite 9 / 10

you are viewing Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - chapter 2.3 to follow this title and get a newest chapter when it release please click on the heart icon on bottom bar or the info panel on the left
if you get hotlink error page. try to clear cached by pressing ctrl+f5 or in setting of browser

Like and comment to encourage translation team
0
0
0
Press Shift+Enter to break line, using block || [Your comment] || to mark spoiler

Facebook Comment

Light Novel - End 2.3 - Vol 1 - Chương 02(Phần 3): Tình yêu đối với một kẻ bị rối loạn giao tiếp cũng như một cái bánh mì mốc vậy - Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? - read Maou no Ore ga Dorei Elf wo Yome ni Shitan daga, dou mederebaii? online at otakusan.net

Error
keyboard_capslock

favorite